Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 66 : Che giấu

Ngày đăng: 14:13 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu ta cúi đầu không nói thêm gì nữa

Chàng thư ký đứng bên cạnh gật đầu chào Lục Ly, bốn vệ sĩ ở sau lưng cũng đồng loạt cúi đầu

Lục Ly gật đầu đáp lại, ánh mắt của anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Khúc Minh ở trước mặt, hỏi:

“Mấy giờ cất cánh?”

Thư ký trả lời tường tận: “Mười một giờ năm mươi phút.” Lục Ly gật gật đầu, giơ tay xem đồng hồ

Kim đồng hồ dừng ở khoảng mười giờ bốn mươi phút, cách giờ bay hơn một tiếng đồng hồ

Anh đưa mắt nhìn Khúc Minh lần nữa, nói: “Gọi điện lại cho bố cậu đi, cậu đi chuyến này, ít nhất mười năm đừng hòng về nước.”

Nghe Lục Ly nói3thế, chân mày Khúc Minh lập tức khựng lại, hắn siết chặt tai nghe, cười gằn thành tiếng, khiến cho bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng chờ trở nên khá quái dị

Thư ký mím môi khó chịu, ngẩng đầu nhìn Lục Ly, phát hiện anh vẫn bình thản đứng yên tại chỗ

Lục Ly sải hai bước về một phía, dường như càng tiến gần Khúc Minh hơn, tìm một cây cột, tựa vào

Trong tại anh, âm thanh khác thường ấy hệt như tiếng gầm của một con thú hoang bị nhốt trong lồng, đang cố gắng vùng vẫy lần cuối.

Cậu ta cười rất lâu, Lục Ly cũng lẳng lặng đứng nghe suốt thời gian ấy

“Lưu đày mười năm?” Khúc Minh hỏi

“Ha1ha.” Lần này lại đổi thành Lục Ly cười, anh chống tay lên mặt bàn, trong giọng nói đều là sự giễu cợt hiểm thấy: “Cậu thấy ai bị lưu đày tới nước Anh chưa? Nếu nói là lưu đày, tôi nghĩ một nước nào đấy ở Châu Phi thích hợp với cậu hơn

Nhưng tiếc là thể lực của Viện Phong vẫn chưa lớn đến thế, nếu có một ngày chúng tôi phát triển đến Châu Phi, tôi sẽ lập tức đưa cậu qua đó.”

Trên thực tế, việc đưa Khúc Minh đến nước Anh cũng do Hạ Tu Dục nghĩ ra

Giữ lại chút danh dự cuối cùng cho cậu ta, chẳng qua là giữ lại hồ sơ học tập của cậu ta ở3đại học A, sau đó mượn danh nghĩa “tiến cử” đưa đến nước Anh, cứ thể ở lại bên ấy mười năm.

Nghe lời Lục Ly, Khúc Minh gật đầu đồng ý, như chịu phục tùng hoàn toàn

Những lời cậu ta thốt ra lại khiến cho thư ký giật mình:

“Anh không sợ mười năm sau tôi ăn học thành tài quay về nuốt trọn Viễn Phong à?”

Nghe thấy lời nói đầy thách thức ấy, Lục Ly cười thản nhiên, nhưng người thư ký đứng bên cạnh hoảng hốt đến chảy cả mồ hôi hột

Sao anh ta lại không nghĩ đến điều này chứ, một Khúc Minh của mười năm sau, một Khúc Minh chất chứa lòng thù hận suốt mười năm, một Khúc Minh3đã ăn học thành tài trở về, đối với Viện Phong, đối với hai vị giám đốc mà nói, đó sẽ là một uy hiếp to lớn

Bây giờ nghĩ lại, toàn thân anh ta đã ướt đẫm mồ hôi.

“Trước khi cậu nuốt trọn Viên Phong, công ty nhà cậu đã bị Viễn Phong nuốt chửng rồi.” Nói rồi, Lục Ly thỏa mãn nhìn Khúc Minh đang ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt phẫn nộ khó tin

Ánh mắt ấy như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp, Lục Ly nói tiếp:

“Mười năm sau, nếu như cậu dám thì cứ làm, chỉ cần cậu không sợ chứng cứ bố cậu làm giả sổ sách, trốn thuế bị đưa ra tòa.”

“Anh thật là bỉ ổi!“.

Nói rồi,9Khúc Minh chợt bật dậy, nhe nanh múa vuốt muốn nhào đến Lục Ly đang đứng gần mình, nhưng lại bị vệ sĩ nhanh tay ấn về chỗ cũ

Khúc Minh vẫn cứ không cam tâm vừa vùng vẫy vừa mắng Lục Ly, lời lẽ ô uế đến nỗi thư kỷ cũng cảm thấy khó nghe, Lục Ly lại như chẳng nghe thấy gì, nói:

“Cậu cứ yên lặng ngoan ngoãn đi, ít nhất bố cậu vẫn là một cổ đông nhỏ của Viễn Phong, tiền lãi nhận được hàng năm chỉ cần không phung phí, duy trì cuộc sống vốn có chắc chắn sẽ không thành vấn đề, như vậy vẫn tốt hơn ăn cơm tù gấp trăm lần

Dù sao bố cậu tuổi tác cũng cao, không chịu nổi sự dày vò đâu!”

“Vô liêm sỉ, tiểu nhân..

vô liêm sỉ!”

Khúc Minh bây giờ chẳng thể nghe nổi lời khuyên răn của Lục Ly, gần như đang điên cuồng mắng Lục Ly là tiểu nhân bỉ ổi...

Lục Ly im lặng nheo mắt khá lâu, chợt tiến về phía trước hai bước, vì động tác này của anh mà góc áo măng tô trên người vẽ ra một đường vòng cung trong không khí

Một giây sau, ngón tay thon dài của anh lạnh lùng nắn cằm Khúc Minh xoay qua, ngay sau đó, ánh nắng phản chiếu qua chiếc đồng hồ trên tay anh gần như làm lóa mắt Khúc Minh.

“Nghe rõ đây, Khúc Minh, tình nghĩa thầy trò giữa tôi với cậu đã cạn rồi, hơn nữa...” Nói đến đây Lục Ly dừng lại, đôi mắt trong veo thâm sâu của anh phản chiếu gương mặt thù hận của Khúc Minh, anh mím môi, nói tiếp: “Hơn nữa, tôi cũng là một nhà kinh doanh không từ thủ đoạn.” Nói rồi, anh hất phòng cằm của Khúc Minh, vỗ vỗ tay lui về sau hai bước

Tuy Khúc Minh đang ngồi, còn Lục Ly thì đang đứng, nhưng không biết vì sao, góc độ ấy khiến cho Khúc Minh cảm nhận được sự khinh bỉ của Lục Ly.

Lời nói của Lục Ly khiến Khúc Minh im lặng, còn Lục Ly thấy Khúc Minh như thể lại bình thản nói một câu:

“Thượng lộ bình an.” Nói rồi, anh khoanh tay ôm ngực, nhìn thư ký, ra hiệu cho bọn họ trông chừng Khúc Minh, thư ký gật đầu vâng lời.

Hai tay đút vào túi áo măng tô, sau cùng anh nhìn chăm chăm vào Khúc Minh đang cúi đầu chẳng nói gì

Lục Ly cất bước rời đi, vẫn chưa đến cửa phòng chờ, trong căn phòng yên tĩnh lại truyền đến tiếng nói của Khúc Minh

Lục Ly khẽ dừng chân, nhưng không quay người lại.

“Anh làm như thế, đều là vì Hà Mạn Mạn sao?”

Lục Ly mím môi, thân hình cao to che đi hầu hết những tia nắng bên ngoài cửa kính: “Năm mươi phần trăm.” Sau lưng truyền đến tiếng cười của Khúc Minh

Trong tiếng cười ấy là châm biếm, là bùi ngùi, và nhiều hơn cả là tiếc nuối:

“Anh tưởng rằng làm thế thì anh có thể bên cạnh Hà Mạn Mạn ư? Sớm muộn gì hai người cũng chia tay!” “Dựa vào đâu mà nói thế?”

Tiếng cười của Khúc Minh càng lúc càng thảm thiết, cậu ta nói: “Học cùng nhau ba năm, tôi biết Hà Mạn Mạn xem trọng thực tế nhất

Hai người khác nhau về mọi mặt, anh cảm thấy hai người có thể tiếp tục qua lại trong bao lâu?” Ánh mắt của Lục Ly càng lúc càng lạnh lẽo, trông như bị bằng đá đông cứng, bàn tay trong túi áo cũng siết chặt thành nắm đấm.

“Edinburgh sương mù dày đặc, nên lo cho bản thân thì hơn.” Nói rồi, Lục Ly rời đi không ngoảnh đầu lại, trông rất khí thế

Khúc Minh ở phía sau nhìn Lục Ly vội vã rời đi, không cam tâm hét lên: “Lục Ly, tôi chọc phải điểm yếu của anh rồi phải không, anh quay lại đây! Quay lại...!”

***

Chuyến bay đến thành phố C rất thuận lợi, máy bay vừa chạm đất, còn chưa xuống máy bay, Hà Mạn Mạn đã lấy điện thoại ra, vừa báo tin bình an cho bà ngoại xong, liền nghĩ đến giờ này Lục Ly chắc đang họp, sợ làm phiền anh, cô cứ phân vân mãi.

Nghĩ hết cả buổi, Hà Mạn Mạn toan nhắn tin cho Lục Ly, tin nhắn vẫn chưa gửi đi thì anh đã gọi điện đến.

Tuy hai người xa nhau chưa đến nửa ngày nhưng Hà Mạn Mạn đã bắt đầu thấy nhớ Lục Ly

Đợi đến lúc Lục Ly đi Anh, chẳng phải cô càng lạc lõng hơn ư, tết này phải trải qua như thế nào đây? Thấy tên hiển thị cuộc gọi, Hà Mạn Mạn mừng rỡ, nhấc máy mà chẳng hề do dự, bên tai truyền đến giọng nói của Lục Ly: “Mạn Mạn, đến rồi?” Hà Mạn Mạn không cần biết Lục Ly có nhìn thấy hay không, gật đầu “ùm” một tiếng

Nghe Hà Mạn Mạn đáp lại, Lục Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm

Ở văn phòng, anh một tay cầm điện thoại, một tay tiện thể giở tập hợp đồng ra, nhưng trên người vẫn mặc chiếc áo măng tô lúc đưa Hà Mạn Mạn đến sân bay

Xem ra vì có chuyện gấp, nên cả quần áo anh cũng không thay mà về công ty rối

Anh vừa bước vào công ty, xung quanh đều là tiếng rít sâu không dám tin, những nhân viên ấy có khi nào được nhìn thấy một Tổng giám đốc Lục trước nay luôn ăn vận chỉnh tề này lại khoác trên người bộ trang phục nhàn nhã như thế:

Không còn vẻ cao ngạo và nghiêm túc của cấp trên, nhưng lại có khí chất ấm áp của anh chàng hàng xóm, ngang cả khí chất ôn hòa trên người của Lục Ly cũng rạng rỡ như nắng mặt trời

Anh vừa bước vào cửa đã ngây ngốc ngồi vào bàn làm việc, sao có thể nói với Hà Mạn Mạn rằng trong mấy tiếng đồng hồ cô ở trên máy bay, tuy anh đến công ty vì công việc nhưng lại lo lắng đến nỗi mấy bản hợp đồng quan trọng trước mắt cũng xem không xong

Lục Ly khẽ lên tiếng: “Vậy thì tốt, trên đường về nhà nhớ cẩn thận.” Lục Ly nói một cách thản nhiên, anh mệt mỏi nắn nắn sống mũi của mình

Nghe thấy bên phía Hà Mạn Mạn không còn âm thanh gì nữa

Anh chần chờ trong chốc lát, khẽ hỏi như thăm dò:

“Em không có gì muốn nói với anh hay sao? Ví dụ như trò chuyện hay gì đấy...” Lục Ly bất chợt hỏi câu này, như một tia sét đánh thẳng vào tim của Hà Mạn Mạn mà chẳng có điềm báo trước

Nhận ra sự thăm dò của Lục Ly, Hà Mạn Mạn khẽ cau mày, là chuyện của Linda ư? Trong ấn tượng của mình, dường như cô chỉ giấu Lục Ly mỗi chuyện này..

Hà Mạn Mạn bất giác nuốt vài ngụm nước bọt, mắt cô dán chặt vào hàng ghế trước trên máy bay, khẽ nói:

“Anh đã...”

Bất chợt một giọng nói xen vào: “Chào quý hành khách, xin hãy gấp lại bàn ăn trước mặt.” Chưa đợi Hà Mạn Mạn nói xong, cô tiếp viên hàng không đứng bên cạnh Hà Mạn Mạn đột nhiên lên tiếng

Hà Mạn Mạn đang cầm điện thoại chợt ngẩn người, bỗng quay đầu nhìn cô ta, luống cuống chẳng biết làm gì cả

Cô tiếp viên xinh đẹp tưởng rằng Hà Mạn Mạn không nghe thấy, lặp lại một lần nữa:

“Quý khách, phiền chị gấp lại bàn ăn ạ.” Ánh mắt khẽ động, sự lảng tránh xuất hiện trên gương mặt của Hà Mạn Mạn.

“Ừ ừ.” Hà Mạn Mạn vươn tay đẩy bàn ăn lên, cô tiếp viên thấy thế lịch sự nói lời cảm ơn

Hà Mạn Mạn cầm điện thoại cười gượng đáp lại theo quán tính.

Máy bay di chuyển ổn định trên đường băng, tiến về hướng cổng xuống

Thành phố C là một thành phố du lịch, sân bay đương nhiên cũng rộng lớn thuộc đẳng cấp quốc tế, quay qua quay lại cũng hết năm sáu phút

Vẫn chưa tới vị trí chỉ định, xung quanh đã bắt đầu ồn ào, cả khoang máy bay tràn đầy niềm vui của những người được về nhà hoặc đi du lịch

Dường như chỉ có Hà Mạn Mạn là ngượng nghịu và căng thẳng

“Mạn Mạn, em có thể nói tiếp rồi.” Giọng nói điềm tĩnh của Lục Ly lại một lần nữa truyền đến từ bên kia

Anh nghe thấy tiếng động phía bên này, thể là kiên nhẫn đợi Hà Mạn Mạn xử lý xong mọi chuyện.