Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 71 : Bất ngờ

Ngày đăng: 14:13 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với những “đứa trẻ” đang ngồi trong phòng ăn riêng như các cô thì cảm giác hoàn toàn khác nhau, cứ như hai thế giới vậy.

Hà Mạn Mạn ngồi đó chau mày dụi mắt không dám tin, khi mở to mắt lần nữa, vẫn là người đàn ông đó, dù cho Hà Mạn Mạn có kinh ngạc thế nào thì cũng vẫn là người đàn ông đó

Trời, đây đâu phải là thành phố A, sao Hạ Tu Dục lại ở đây?! Sao ở đâu cũng thấy anh ta thế?! “Hạ Tu Dục?” Dù Hà Mạn Mạn đã biết chắc, thế nhưng vẫn gọi thêm một tiếng để khẳng định, giọng của cô đầy thắc mắc

Tất cả mọi người đều chưa gặp Hạ Tu Dục, lúc đầu chỉ xem anh ta là một người đẹp trai phong3độ, giờ đây theo lời của Hà Mạn Mạn, bọn họ đều bất ngờ, nhìn cô như tìm câu trả lời, sau đó lại nhìn chàng trai nọ.

Ai?

Hạ Tu Dục?! Bọn họ không nghe nhầm chứ? Là Hạ Tu Dục của Tập đoàn Viễn Phong đấy ư? Vì sắp đến đợt thực tập tốt nghiệp, trong phòng lại không ít sinh viên khoa kinh tế, nên họ đương nhiên từng nghe qua tên của Hạ Tu Dục

Dù chưa từng nghe, chỉ cần để ý các chương trình tivi hoặc báo kinh tế, thì hai cái tên “Hạ Tu Dục” và “Lục Ly” không hề xa lạ, ngẫm kỹ hơn nhất định sẽ có ấn tượng.

Rất nhiều người trong phòng ăn riêng đều không tin, lập tức lấy điện thoại lên Baidu search tên Hạ Tu Dục, hình1ảnh của anh lập tức xuất hiện, bọn họ vừa thấy đã há hốc mồm rít sâu..

Trong hình anh ta có cặp chân mày hơi chếch lên, đôi môi đỏ thẫm, trông rất tự tin, giống y hệt người đứng trước mắt, thậm chí người thực trong còn hút mắt hơn, không phải Hạ Tu Dục thì là ai?! Đúng thật là con một của Tư lệnh Quân khu thành phố A, Tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Phong, tất nhiên, Chủ tịch của Tập đoàn Viễn Phong là mẹ anh ta.

Hơn nữa người mới nổi danh trên thương trường, nhà đầu tư tài ba Lục Ly cũng là bạn chí cốt của Hạ Tu Dục

Lục Ly lại là đứa cháu trai duy nhất của tướng quân Lục Tử Xuyên

Hạ Tu Dục không chỉ giàu có,3mà còn có khí chất, dường như chỉ cần có chút quan hệ với anh ta thì vận mệnh cũng được nâng lên vài bậc, thay đổi hoàn toàn...

Quá nhiều thông tin ập đến cùng lúc, bọn họ cần thời gian để tiếp thu

Phùng Vũ Hoan ngồi trên ghế híp mắt nhìn Hà Mạn Mạn, rồi lại nhìn Hạ Tu Dục, không biết đang nghĩ cái gì.

Mọi người ở đây đều không ngờ Hà Mạn Mạn lại quen biết cậu quý tử nhà giàu này

Tất nhiên họ cũng không hề biết cậu quý tử nhà giàu không hề thua kém Hạ Tu Dục - Lục Ly, không chỉ là thầy giáo của Hà Mạn Mạn mà còn là bạn trai cô...

Mặc dù hai người bây giờ đang chiến tranh lạnh, nhưng sự thật thì vẫn là sự3thật

Trong giây phút “chân tướng được phơi bày” ấy, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng dồn về phía Phong Trạch

Con người đều có một cái tật xấu, thấy người nào hơn mình liền muốn tâng bốc nịnh nọt, khi gặp người mình không ưa gặp nạn thì lại tranh thủ châm dầu vào lửa

Người đó không ai khác chính là bạn học cấp ba vô cùng kiêu ngạo, khinh người, không xem ai ra gì - Phong Trạch

Lúc này những người bạn học khác đều muốn cười nhạo hắn ta, dù có tốt bụng không để lộ ra ý châm biếm, thì trong lòng cũng háo hức chờ một vở kịch hay.

Xem lại mình đi, không biết trời cao đất dày từ chối Hà Mạn Mạn, người ta bây giờ vừa đẹp vừa tự9tin, hơn nữa lại còn quen với một người ở đẳng cấp khác hẳn với những sinh viên sắp tốt nghiệp như họ, may là Hà Mạn Mạn không quen cậu, nếu không chẳng phải là uổng phí sao?

Những cái nhìn châm biếm ấy như những cây kim đâm từ sau lưng, khiến cho Phong Trạch cảm thấy không thoải mái muốn né tránh

Hắn ta nhìn Hà Mạn Mạn và Hạ Tu Dục, xem tình hình này, hắn nghĩ hai người họ chắc là một cặp, nhưng lại cảm thấy không đúng, nghĩ lại một tin tức cách đây không lâu, hắn ta cắn môi không nói gì.

Hắn ta vốn đang thắc mắc, điều kiện hắn ta tốt như thế, sao lần này Hà Mạn Mạn lại xem hắn ta như người tàng hình? Hóa ra cô đã có lựa chọn tốt hơn, thậm chí “lựa chọn” đó bọn họ có mơ cũng không với tới được

Hà Mạn Mạn nhìn Hạ Tu Dục xuất hiện ở đây, bất giác nghĩ đến người bên cạnh anh ta - Lục Ly, cô đảo mắt nhìn xung quanh Hạ Tu Dục, sau đó thất vọng thở dài, sao cô lại quên mất Lục Ly đang ở Anh chứ, không phải sáng nay mới nhận được tin nhắn rồi sao

Cô biết tin nhắn đó chỉ là một tin nhắn mang tính ứng phó.

Rõ ràng tên yêu nghiệt Hạ Tu Dục này vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của mọi người

Họ nhìn Hạ Tu Dục đứng đó lịch sự nhã nhặn, phong độ ngời ngời, lại nhìn Hà Mạn Mạn ngồi đây xinh đẹp đáng yêu, nghĩ là mình đã thấy được bạn trai của Hà Mạn Mạn.

Cũng khó trách ánh mắt ngưỡng mộ đó của họ - bộ vest Hạ Tu Dục mặc vô cùng trang trọng, không như trang phục dạo phố ngày thường, mà như đi gặp đối tác bàn chuyện làm ăn.

Hà Mạn Mạn đương nhiên cũng không ngờ mình lại gặp Hạ Tu Dục ở đây, cô đứng dậy tiến về phía anh ta, Hạ Tu Dục gật đầu lịch sự với mọi người đang ngồi ở trong phòng, mọi người trong phòng nhìn anh vừa mừng vừa lo

Hạ Tu Dục nhìn những người nọ rồi nhìn sang Hà Mạn Mạn đang ở cách anh không xa, hỏi: “Họp lớp à?” Hà Mạn Mạn quay đầu nhìn mọi người đang ngồi trong phòng im thin thít không nói gì, cố gật đầu, hỏi:

“Sao anh lại ở đây?”

Hạ Tu Dục bĩu môi, đưa tay nới lỏng cà vạt trông có phần chật chội, vô tình để lộ một phần xương quai xanh, trả lời với vẻ mặt như bị ép buộc:

“Như em thấy đấy, bàn chuyện làm ăn, Lục Ly không ở đây, đành tự lực cánh sinh thôi.” Động tác này của Hạ Tu Dục khiến các cô gái ở trong phòng xôn xao mất một hồi

Hạ Tu Dục nhìn họ nở nụ cười, nhưng không nháy mắt lẳng lơ như trước nữa

Anh nói tiếp như thể giải thích:

“Ngoài bàn chuyện làm ăn ra thì còn tiện thể đến gặp Phùng..

bạn.”

Khi nói câu này, Hạ Tu Dục có phần ngập ngừng, cùng lúc đó anh ta đưa mắt nhìn Phùng Vũ Hoan, sau đó nhìn nơi khác, sau đó sửa thành chữ “bạn”.

Hà Mạn Mạn gật đầu hiểu ý, phản ứng đó càng khiến cho những người ở đây kinh ngạc, hóa ra Hà Mạn Mạn không chỉ quen Hạ Tu Dục, trông còn có vẻ biết cả Lục Ly.

Mấy năm nay, cô rốt cuộc đã trải qua những gì ở thành phố A, sao lại quen biết với những người nằm trong top 1% tầng lớp đứng đầu xã hội, còn không chỉ quen một người mà còn vài người!

Hà Mạn Mạn thấy Hạ Tu Dục hơi bất thường, không biết cái gì đã thay đổi bản năng của tên hồ ly này, anh ta bây giờ giống như một con mãnh thú đang đè nén, đẩy hoang dại, nhưng đã bị thuần hóa

Nhưng cũng tốt, trong lòng Hà Mạn Mạn, Hạ Tu Dục là hoa đã có chủ, chắc hẳn Lâm Khiết cũng không muốn bạn trai của mình trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.

“Đi thôi, anh đưa em về nhé?” Hạ Tu Dục giơ tay xem đồng hồ, xem ra việc làm ăn đã bàn xong, đang chuẩn bị về.

Hà Mạn Mạn nhìn bàn tiệc đã tàn phía sau, cũng không muốn ở đây a dua nói dóc với những người này

Dù sao biết người biết mặt không biết lòng, bọn họ đã không còn là những đứa trẻ ngây thơ nữa rồi

Nếu nói thời gian làm thay đổi con người, chi bằng nói dưới dòng thời gian, thứ làm con người ta thay đổi chính là môi trường

Hà Mạn Mạn hơi chần chừ, ngay sau đó liền gật đầu nói:

“Em đi ra ngay đây.” Hà Mạn Mạn vừa dứt lời, mọi người ngồi trong phòng đều ngại ngùng, xoa tay không biết nên nói gì

Hạ Tu Dục gật đầu đi ra ngoài, nhìn những người ở trong phòng, cũng chẳng quan tâm họ thấy hay không, vẫn gật đầu chào một cách lịch sự, vẫy vẫy chùm chìa khóa trong tay với Hà Mạn Mạn, nói:

“Vậy anh đi lấy xe trước, em cứ từ từ thôi, anh cũng không còn việc gì, đợi em cũng được.” Chìa khóa xe Mercedes-Benz trong tay Hạ Tu Dục khiến cho những người trong phòng lóa cả mắt

Đây chính là đẳng cấp, đây chính là giai cấp đứng đầu xã hội...

Những sinh viên đại học ngồi trong phòng lừa qua dối lại, giờ như đã được mở mang tầm nhìn

Hà Mạn Mạn không phải là cô bé lọ lem hóa công chúa, cô vốn là thiên nga bị xem như con vịt xấu xí, là bọn họ có mắt như mù, không nhận ra được vẻ đẹp của cô.

Thấy Hạ Tu Dục ra ngoài, Phùng Vũ Hoan ngồi đó không nói gì, lẳng lặng đi theo

Hà Mạn Mạn quay vào phòng lấy túi xách và áo khoác, nói câu xin lỗi rồi rời đi

Hà Mạn Mạn biết những người bạn này có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi cô, nhưng cô không muốn lợi dụng Lục Ly với Hạ Tu Dục để khiến những người này ghen tị hay ngưỡng mộ

Đồng thời cô cũng không muốn họ nghĩ mình kiêu ngạo, hẹp hòi, vì chuyện vặt vãnh mà trở mặt, sau này không làm bạn được nữa, nên cô đành về trước, đổi lấy sự thanh tịnh.

Hà Mạn Mạn cẩm túi xách, còn chưa đến cửa đã nghe thấy một giọng nói: “Hà Mạn Mạn!” Âm thanh ấy rất quen thuộc, mấy năm trước khi chưa gặp Lục Ly, chính giọng nói này khiến cô ngày mong đêm nhớ

Nhưng giờ đây chỉ cảm thấy thật kỳ lạ.

Người vừa lên tiếng chính là Phong Trạch, hắn ta ngồi ở giữa, bị mọi người vây quanh như vầng trăng sáng cùng những ngôi sao le lói, chính hắn ta gọi Hà Mạn Mạn

Những người xung quanh đều bất ngờ, họ nhìn Phong Trạch với vẻ mong chờ như đang trông ngóng một vở kịch hay

Hà Mạn Mạn nghe thấy giọng nói ấy, cô quay người lại một cách từ tốn yêu kiều, đôi giày da màu đen xoay một vòng trên mặt đất như khiêu vũ

Nhưng dù có đẹp đến mấy, biểu cảm trên mặt cô vẫn vô cùng xa cách lạnh nhạt, nở nụ cười lịch sự như một thói quen, cô lạnh lùng hỏi: “Bạn Phong, có chuyện gì à?”