Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 73 : Vén ra

Ngày đăng: 14:13 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì chuyện này mà Hà Mạn Mạn nhận ra bản thân mình không hề tin tưởng Lục Ly

Trong mối quan hệ này, từ đầu cô là người chủ động, nên càng về sau cô càng cẩn thận dè dặt, như bước trên băng mỏng

Nhưng như thể cũng không thể xóa đi những vấn đề hiển hiện ngay trước mắt

Có lẽ trong lòng mình, cô hoàn toàn không tin Lục Ly sẽ thật sự thích mình

Nói cách khác, trong tiềm thức cô chưa từng nghĩ Lục Ly sẽ bên cô suốt đời.

Càng nghĩ càng rối, Hà Mạn Mạn chán chường nói một câu cảm ơn với Hạ Tu Dục rồi bỏ đi

Vừa đi được hai bước, lại một vấn đề nữa hiện lên trong đầu cô, giống như đột nhiên bị đánh thức, vấn đề này cũng khiến cô thắc mắc khá lâu rồi, nhưng không dám hỏi Lục Ly

Hà Mạn3Mạn quay người chăm chú nhìn Hạ Tu Dục...

Hạ Tu Dục là bạn chí cốt của Lục Ly, chắc cũng biết chuyện này..

Thấy Hà Mạn Mạn đột nhiên dừng lại, Hạ Tu Dục chau mày hỏi cô: “Để quên gì à?” Vừa nói anh ta vừa mở cửa bên ghế phụ ra ngó nghiêng, nhưng chẳng có gì cả, anh ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hà Mạn Mạn đến trước mặt mình

Hạ Tu Dục ngẩn người dựa vào cửa xe không nói gì, vì trong mắt Hà Mạn Mạn rõ ràng là có vướng mắc.

“Tu Dục, em hỏi anh cái này.”

Cảm thấy được sự nghiêm túc của Hà Mạn Mạn, Hạ Tu Dục đảo đảo mắt, gật đầu, đóng cửa xe bên ghế phụ lại

Chưa đợi anh ta quay đầu qua Hà Mạn Mạn đã hỏi: “Sao Lục Ly lại sợ bóng tối thế?” Vẻ mặt đang láo1liên của Hạ Tu Dục đột nhiên cứng đờ lại, sự ngập ngừng rất rõ ràng, mắt anh lóe lên, không trả lời.

Hà Mạn Mạn cau mày thắc mắc nhìn Hạ Tu Dục, hỏi anh ta bị làm sao

Nói thật, vẻ mặt của Hạ Tu Dục cũng khiến cô giật mình, cô nghĩ nhất định có uẩn khúc trong chuyện này, có thể có chuyện gì đó đã xảy ra với Lục Ly.

Hạ Tu Dục biết vẻ mặt của mình không thể qua mắt một người có sức quan sát tốt như Hà Mạn Mạn, mặt anh ta tái nhợt, do dự nói:

“Anh không thể nói với em...”

“Không thể nói với em? Có chuyện gì mà đến một người là bạn gái của Lục Ly như em cũng không thể nghe?” “Em hỏi Lục Ly ấy.” Hạ Tu Dục lảng tránh, tay vô thức bầu vào vạt áo khoác đến3nhàu nát, anh ta nhìn cô, thấy trong mắt cô toàn là sự lo lắng bất an.

Hà Mạn Mạn thấy Hạ Tu Dục rõ ràng biết cả còn bảo cô tự đi hỏi, cô giơ tay bất lực, hỏi vặn lại:

“Anh nghĩ em hỏi được Lục Ly còn ở đây hỏi anh à?” Ngừng một lát, cô đột nhiên thở một hơi dài, nhìn vào cái cổng vòm từ đá trắng được trạm trổ tinh xảo cách đó không xa, sắc mặt cô không được tự nhiên, nói:

“Hơn nữa dạo này em với Lục Ly đang chiến tranh lạnh, ngay cả nói chuyện cũng khó.”

Hạ Tu Dục nghe Hà Mạn Mạn nói vậy thì ngớ người, không dám tin lặp lại: “Chiến tranh lạnh?” Sau đó hỏi tiếp: “Sao lại chiến tranh lạnh? Lục Ly cũng đâu phải kiểu người thích gây sự vô cớ?” Nghe Hạ Tu Dục nói3vậy Hà Mạn Mạn lại càng thấy ngại, bởi vì cô chính là người gây sự vô cớ

Kể lại đầu đuôi sự việc cho Hạ Tu Dục nghe, đáp lại cô chỉ là gương mặt nghiêm khắc của Hạ Tu Dục:

“Em ấy, làm vậy Lục Ly đau lòng lắm đấy.”

Hà Mạn Mạn xấu hổ đá hòn đá nhỏ bên chân, không quan tâm đôi giày cao gót màu sáng đã bị xước mấy vết nhỏ

Nhìn hòn đá nhỏ đã bị mình đá ra xa, Hà Mạn Mạn cảm thấy dường như Lục Ly cũng bị mình đẩy ra càng lúc càng xa, xa đến nỗi cả cô cũng không nhìn thấy được

“Vậy nên em mới muốn biết sao Lục Ly lại sợ tối...” Thấy hai người cứ loanh quanh mãi cái vấn đề này, Hạ Tu Dục khó xử cười gượng, anh ta lắc đầu: “Xin lỗi..

anh thật sự không9nói được...”

Hà Mạn Mạn tha thiết nhìn anh, lời còn chưa dứt, Hạ Tu Dục đã quay ngoắt người ngay trước mắt Hà Mạn Mạn

Cô phản ứng không kịp, nhìn bộ dạng anh ta hoảng loạn nhanh chóng lên xe chạy mất, không khác gì con mồi trốn thợ săn.

Cứ thế mà trốn đi à?!

Chuyện gì đây? Chuyện gì khiến một người luôn giữ gìn hình tượng của mình như Hạ Tu Dục lại thành ra như thế?! Hà Mạn Mạn nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô đứng ở trước cổng Lưu Gia Đường nhìn theo bóng xe Mercedes đen nhánh khuất dần nơi xa, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

“Mạn Mạn, đứng ở cổng làm gì, sao không vào nhà.” Anh Tiểu Dịch cầm giỏ thức ăn vừa mua từ siêu thị về, nhìn Hà Mạn Mạn mặc đồ mong manh đứng ở trước cửa, ánh mắt đờ đẫn, anh thắc mắc gọi.

Như bị tiếng gọi ấy đánh thức, Hà Mạn Mạn nhẹ nhàng gật đầu, giúp anh Tiểu Dịch mang thức ăn vào nhà, nhưng lại không dừng bước mà toàn xách thẳng lên lầu

Trên đó toàn phòng khách với phòng ngủ, phòng bếp ở dưới tầng trệt, Hà Mạn Mạn từ nhỏ đã sống ở đây không thể đi nhầm được

Tiểu Dịch khó hiểu nhìn theo bước chân cứng đờ như rối bốt của Hà Mạn Mạn, cái túi đựng cần tây trong tay lắc qua lắc lại

Nhìn bộ dạng có dường như không có ý định dừng ở nhà bếp mà đi thẳng lên tầng trên.

“Mạn Mạn, bếp ở đây cơ mà!”

Tiểu Dịch khó hiểu gọi to một tiếng, khiến cho ông Hà đang ngồi bắt mạch cũng phải giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hà Mạn Mạn đang cầm cần tẩy đi lên lầu.

Hà Mạn Mạn “a” một tiếng, sực nhớ lại, mang cần tây vào bếp

“Em sao thế? Như người mất hồn ấy?” Anh Tiểu Dịch đặt giỏ rau lên bàn, vừa hỏi vừa đưa tay lên trán cô, lẩm bẩm tự hỏi: “Có sốt đâu...” Phòng khám nhỏ nườm nượp người ra kẻ vào, đủ thứ tiếng ồn khiến cho tâm trạng cô càng thêm phiền muộn.

Hà Mạn Mạn lúng túng bỏ tay của Tiểu Dịch xuống, nói cho có lệ: “Em không sao, hai ngày nay ngủ không ngon.” Ông Hà ngồi cách đó không xa nghe Hà Mạn Mạn nói ngủ không ngon còn tưởng con gái mình vừa về thành phố C chưa kịp thích ứng, bèn lo lắng hỏi:

“Cần cha kê vài thang thuốc an thần cho con không?”

Hà Mạn Mạn vội lắc đầu từ chối, cô thở dài rồi đi lên lầu, mặc cho Tiểu Dịch và ông Hà đứng đó trố mắt nhìn nhau, không hiểu Hà Mạn Mạn có chuyện gì.

Suốt mấy ngày sau đó, Hà Mạn Mạn vẫn vì chuyện này mà ăn không ngon ngủ không yên, người ngợm cứ lờ đờ

Cộng với những ngày này Lục Ly không hề có một cuộc gọi khiến cô càng thêm căng thẳng

Lúc rảnh rỗi không có việc gì, cô ngồi phân tích những điểm bình thường và bất bình thường của Lục Ly từ khi cô quen anh, càng phân tích càng thấy anh có vấn đề.

Thứ nhất, giành bóng đèn với cô.

Trong khoảng thời gian hai người quen nhau, Lục Ly là một người khá nhã nhặn và lịch sự, anh rất dịu dàng, nhưng lần đầu tiên gặp nhau, chỉ vì một cái bóng đèn mà đấu võ mồm với cô, sau đó còn nói với cô anh sợ tối...

Thứ hai là việc anh che giấu thuốc đau dạ dày

Lần đầu tiên nhìn thấy thuốc đau dạ dày trên xe anh, dường như anh không muốn cô thấy lọ thuốc ấy

Nhưng một người đàn ông, nhất là một người bận rộn như anh bị đau dạ dày là chuyện rất bình thường

Vậy mà Lục Ly lại không muốn cô nhìn thấy, anh giấu diếm như vậy càng khiến cô thấy bất thường

Thứ ba là cuộc điện thoại lúc nửa đêm đó.

Cũng là lần khiến Hà Mạn Mạn kinh ngạc nhất, vì cô không ngờ Lục Ly lại sợ bóng tối như thế, sợ đến nỗi khó thở

Sợ tối không có gì lạ, nhưng sợ đến mức nghiêm trọng như thế thì nhất định có nguyên nhân

Hơn nữa những chuyện này lại có một điểm giống nhau đến ngạc nhiên đó là khi cô hỏi anh lý do, anh sẽ kể cho cô nghe câu chuyện như chuyện ma ấy...

Mấy hôm nay Hà Mạn Mạn cứ như bị ma ám, ngày nào cũng nghĩ những chuyện này, nghĩ qua nghĩ lại, chỉ vì muốn tìm ra nguồn gốc căn bệnh của anh, giúp anh không sợ tối nữa, cũng không vì sợ hãi bóng tối mà gặp phải nguy hiểm

Có trời mới biết buổi tối đó anh gọi điện thoại cho cô khiến cô sợ đến mức nào...

Những ngày này Hà Mạn Mạn cũng không bỏ qua Hạ Tu Dục, vẻ mặt của anh ta rõ ràng là biết rõ mọi chuyện nhưng không nói với cô, cảm giác bị người ta che giấu chuyện gì đó không dễ chịu chút nào

Trong hai ngày này có gửi cho anh ta không dưới một trăm tin nhắn, bởi vì cô muốn biết đầu đuôi sự việc

Cô không dám đi hỏi Lục Ly, vì Hạ Tu Dục khi nghe cô hỏi, sắc mặt liền như gặp phải ma, hỏi Lục Ly chẳng phải càng tàn nhẫn hơn sao?

Hơn nữa, hai người đang chiến tranh lạnh, chuyện như vậy sao cô dám hỏi chứ?

Hà Mạn Mạn liên tục gọi điện, gửi tin nhắn cho Hạ Tu Dục, chẳng khác gì đang quấy nhiễu anh

Cuối cùng trời không phụ lòng người, sáng ngày 30 Tết, Hạ Tu Dục gọi điện cho cô

Nghe âm thanh từ đầu dây bên kia thì hình như Hạ Tu Duc đang ở sân bay, bởi vì từ điện thoại liên tục truyền đến âm thanh thông báo chuyến bay.

“Mạn Mạn.” Hạ Tu Dục gọi một tiếng, giọng nói có phần mệt mỏi

Anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Em có thể không ghét bỏ xa rời Lục Ly không?” Thấy được sự nghiêm túc của Hạ Tu Dục, Hà Mạn Mạn ngồi cạnh cửa sổ trong nhà, nhìn cảnh sắc phố cổ, lời cô muốn hỏi chưa thốt ra đã nghẹn lại nơi cổ họng, cô đáp lại thật kiên quyết:

“Em có thể.”

Hạ Tu Dục thở một hơi dài, tiếng “xoẹt xoẹt” phát ra từ chiếc bật lửa

Hà Mạn Mạn biết được sự nghiêm trọng của vấn đề, thậm chí khiến một người đã bỏ thuốc từ lâu như Hạ Tu Dục cũng phải châm một điều để lấy lại bình tĩnh.

Trong điện thoại, Hạ Tu Dục chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp của anh khiến cho Hà Mạn Mạn cảm thấy như bị đè nén, nặng nề như thể có bàn tay đang bóp lấy cổ anh

Như đang kể lại một câu chuyện, câu đầu tiên của Hạ Tu Dục đã khiến toàn thân Hà Mạn Mạn thót lại, giống lúc bị người ta dùng gậy phang một cú thật mạnh trong bóng tối.

Ngồi ở trong phòng chờ VIP của sân bay, Hạ Tu Dục nói: “Bố của Lục Ly là thầy giáo của mẹ cậu ấy, vừa vặn cũng là thầy giáo tiếng Anh..

quan hệ giữa hai người cũng giống như em và Lục Ly bây giờ...”