Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 79 : Sống chung

Ngày đăng: 14:13 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người yêu?

Thầy trò

Hay là quan hệ thầy trò kiêm người yêu bí mật? Dường như mối quan hệ nào thoạt trông cũng là một đối sách tốt, nhưng khi thực thi lại khó hơn lên trời.

Phương pháp tốt duy nhất chính là Lục Ly từ chức hoặc Hà Mạn Mạn chuyển trường

Nhìn lựa chọn trước mắt của Lục Ly, anh đã chọn phương pháp đầu tiên, ra tay với bản thân một cách quyết đoán và hiệu quả.

Lý do của tất cả những việc này, chẳng qua vì anh có một gánh nặng tên là Hà Mạn Mạn

Anh Tiểu Dịch nhìn Hà Mạn Mạn tinh thần hăng hái, ánh mắt dường như trở nên dịu dàng hơn khi nhắc đến Lục Ly, nhớ lại lần đầu tiên gặp Lục Ly3là ở hành lang bệnh viện

Giây phút ấy, Tiểu Dịch đã cảm thấy có gì đó khác biệt, chỉ là không ngờ suy đoán của anh lại chính xác như thế, và hai người phát triển nhanh đến thế

Tuấn tú, nhã nhặn, phong độ, luôn bình tĩnh trong mọi tình huống, Mạn Mạn xứng đáng với người đàn ông tốt nhất

Khóe miệng Tiểu Dịch cong lên, cúi đầu nhìn nụ cười của Hà Mạn Mạn, anh thái rau một cách nhuần nhuyễn, một hồi lâu sau mới thốt ra một câu:

“Mạn Mạn lớn rồi.”

Lần đầu tiên gặp, cha vợ luôn dùng rượu để thử con rể tương lai, phương pháp này được áp dụng từ xưa đến nay.

Tửu lượng của cha Hà Mạn Mạn rất khá, chỉ là dạ dày1Lục Ly kém nên không uống được nhiều

Đã mấy lần Hà Mạn Mạn muốn ngăn lại, nhưng cô đều bị Lục Ly cản lại, cô đành trơ mắt nhìn anh nâng cái chén thủy tinh nhỏ chuyên dùng để uống rượu trăng, dốc cạn từng ly, từng ly như uống nước lã.

Lục Ly gần như bỏ mặc nguy cơ tái phát chứng đau dạ dày để uống rượu cùng với cha Hà Mạn Mạn, khiến cho cô đứng một bên nhìn mà xót xa

Tuy dạ dày Lục Ly không khỏe nên không uống rượu thường xuyên được nhưng tửu lượng của anh lại tốt không ngờ, uống đến khi cha Hà Mạn Mạn suýt cất tiếng hát trên bàn ăn, Lục Ly vẫn ngồi đó tỉnh táo từ tốn.

Nhưng đó3chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Quả nhiên, khi Hà Mạn Mạn đưa Lục Ly về khách sạn, vừa vào cửa, Lục Ly đã giằng ra, vịn tường đi vào nhà vệ sinh, ba giây sau đó chính là tiếng nôn thức nôn tháo.

Chắc chắn là sẽ nôn rồi, hai người chỉ chăm chăm uống rượu, những món ngon do cô và Tiểu Dịch nấu hai người hầu như không đụng đến, nhưng Hà Mạn Mạn không lo cho cha cô, vì tửu lượng của ông đã nổi tiếng khắp bảy thôn tảm xóm, lại có anh Tiểu Dịch chăm sóc, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Hà Mạn Mạn rót một ly nước ấm, vừa vào nhà vệ sinh, mùi rượu nồng nặc đã xông vào mũi, dưới đất là3áo khoác và cà vạt của Lục Ly, còn anh vẫn quỳ trước bồn cầu nôn khan, từng cơn từng cơn như muốn nôn cả dạ dày ra mới cam tâm

Sau mỗi tiếng nôn khan, bụng anh lại thóp chặt lại, vòng eo vốn thon thả trông càng gầy hơn, Hà Mạn Mạn nhìn mà đau lòng.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, Lục Ly và Hà Mạn Mạn lại về “Lưu Gia Đường” một chuyến, sau đó đến mùng năm Tết, cả hai lại bay về thành phố A

Thật ra bây giờ cách ngày khai giảng còn hơn nửa tháng, kết quả là ở khu sân bay trong nước, cả hai lại bắt gặp Lâm Khiết vừa từ quê nhà trở về, kế bên cô là người đàn ông tốt Hạ9Tu Dục

Vì uống rượu nên sắc mặt của Lục Ly vẫn trắng bệch bất thường, nhưng vừa trông thấy Hạ Tu Dục, anh đã khỏe lại non nửa

Bốn người tìm một nhà hàng mà ngày thường Lục Ly và Hạ Tu Dục thường đến, dưới những tiếng xuýt xoa kinh ngạc của Hà Mạn Mạn và Lâm Khiết, bữa cơm đắt đỏ này cũng kết thúc

Kết quả, ngay buổi tối ấy, Hà Mạn Mạn kéo theo chiếc vali nhỏ của mình ngang nhiên đến sống ở nhà Lục Ly

Còn Lâm Khiết kéo theo chiếc vali Đôraemon, bị Hạ Tu Dục lôi đến căn hộ nhỏ của anh, sau đó bản thân Hạ Tu Dục cũng kéo một cái va li của riêng mình, dưới sự ngỡ ngàng của Hạ Văn Thọ và Hạ phu nhân, anh cũng dọn đến sống ở căn hộ ấy

Thể là cuộc sống chung cha không biết xấu hổ, khiến người ta đỏ mặt tim rung chính thức bắt đầu...

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng, chưa đến nửa năm, Lục Ly từ một giảng viên đại học, trở thành bạn trai của mình, hiện nay cả hai đang sống chung, mà còn sắp đến mức nói chuyện cưới hỏi

Nửa năm trước cô thậm chí không dám nghĩ, không ngờ mọi chuyện ập đến quá nhanh, mang theo cả nỗi buồn và sự ấm áp, khiến cho cô có một cảm giác suốt đời khó quên

Ngày mùng năm Tết, vừa mới vào nhà, Lục Ly đã kéo chiếc vali của Hà Mạn Mạn vào phòng ngủ chính trong nhà, khiến cho cô có chút xấu hổ, cảm thấy mình như “chim cựu chiếm tổ chim khách”

Vốn tưởng rằng Lục Ly sẽ ở phòng ngủ phụ, nhưng tôi đến Lục Ly lại ôm lấy cô ngủ, Hà Mạn Mạn hỏi nguyên nhân, Lục Ly liền nói: “Ôm nhau ngủ, ấm áp.” Cứ thế nhiều lần, Hà Mạn Mạn cũng dần quen với việc có một Lục Ly đẹp đến ông trời cũng ghen tị nằm bên cạnh mình, chỉ là sáng nào cô cũng bị gương mặt mới thức giấc của Lục Ly mê hoặc

Một ngày trước khi khai giảng, Hà Mạn Mạn dựa vào vai của Lục Ly, tivi đang phát sóng bộ phim Hàn Quốc mà cô thích nhất

Nhưng cuối cùng người xem tập trung nhất lại là Lục Ly, còn Hà Mạn Mạn nhìn gương mặt của Lục Ly lại bắt đầu mê muội..

Hồi lâu sau, trước ánh mắt chăm chăm như tia laser của cô, dù Lục Ly muốn ngó lơ cũng không được, cảm nhận được ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng của cô, anh vẫn nhìn vào tivi, nhếch miệng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Mặt của anh hấp dẫn hơn phim Hàn à?” Hà Mạn Mạn thành thật gật đầu, gác hai chân của mình lên đùi Lục Ly, tựa vào vai anh, nói với giọng luyến tiếc:

“Ngày mai là khai giảng rồi, em phải dọn về ký túc xá.” Lục Ly nhìn cô một cái, Hà Mạn Mạn tuy miệng nói như thế nhưng mắt của cô tràn ngập sự không nỡ

Nếu cô phải về ký túc xá, Lục Ly đã từ chức, hai người không thể sáng chiều bên nhau như bây giờ nữa, cũng không thể muốn gặp là gặp

Dù muốn gặp cũng phải tránh tầm mắt của những người nhận ra Lục Ly và xe của anh trong trường.

Nghĩ đến đây Hà Mạn Mạn đã cảm thấy buồn bã

Lục Ly tựa vào đầu của Hà Mạn Mạn, nói:

“Em có thể không về mà, tiếp tục ở đây.”

Hà Mạn Mạn bĩu môi, nói thì dễ lắm.

“Nhưng ngày mai còn phải đăng ký lớp, đăng ký xong là phải trực tiếp về ký túc xá, nhân viên quản lý sẽ kiểm tra.”

Nhân viên quản lý?! Lục Ly nghe bốn chữ này liền mỉm cười, lắc đầu nói ngắn gọn: “Ngày mai em không cần đi, anh nói với Hạ Tu Dục một tiếng là được.” “Đừng làm phiền người ta mãi thế.”

Nói xong Hà Mạn Mạn liền xấu hổ dùng tay che mặt, nếu như để Hạ Tu Dục biết được Lục Ly không chịu thả cô về ký túc xá, người ta có nghĩ hai người họ cả ngày ở nhà ấy ấy không nhỉ...

Lục Ly nhìn tivi, lại nhìn Hà Mạn Mạn, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô, biết ngay là cô sẽ nghĩ bậy, làn môi mỏng của Lục Ly nhẹ nhàng đặt lên trán cô, nói như thấu hiểu mọi chuyện: “Không phiền, cậu ta cũng là sẵn tiện đăng ký giúp em thôi, em tưởng cậu ta để Lâm Khiết về ký túc xá à?” “...à à...” hai giọt mồ hôi lạnh từ trán cô chảy xuống, sao cô lại không nghĩ ra nhỉ...

Sự thật chứng minh, Lục Ly phán chuẩn hơn tiên

Trong căn hộ “nhỏ” gần một trăm sáu mươi mét vuông, nội thất trong nhà đương nhiên là theo phong cách xa hoa - khiêm tốn của Hạ Tu Dục, nơi nào cũng thể hiện ra nhu cầu về chất lượng nhà ở của chủ nhân

Dù là cái đèn treo tường kiểu cổ điển bên cầu thang nhỏ, hay là phòng khách chìm, cho đến chiếc ghế bập bênh ngủ trưa trên ban công, điểm nào cũng thấy được chủ nhân của ngôi nhà rất quan tâm đến các chi tiết nhỏ

Nhưng ngoài những chi tiết đó ra, lại có những vật khiến người ta có cảm giác không phù hợp.

Chẳng hạn như cái hộp giấy đựng băng vệ sinh trong nhà vệ sinh, và cái gối ôm hình củ cà rốt trên bộ số pha màu xám với đệm lót vạch trắng đen xen kẽ

Chẳng hạn như sợi dây ni lông được bắt ngang trên ghế bập bênh, trên ấy treo đầy các loại quần lót, áo lót nhỏ xíu có hoa văn quả dâu tây..

Lâm Khiết đứng cạnh chiếc ghế bập bênh, cầm cái xô giặt đồ khá sạch sẽ, cho quần áo đã phơi khô vào trong

Hạ Tu Dục trong bộ quần thể thao áo thun ngồi một bên trên bàn trà, nhìn Lâm Khiết đang bận rộn

“Cần anh thu quần áo giúp không?” Hạ Tu Dục xoa tay, ngồi đó không làm gì khiến anh cảm thấy áy náy

Lâm Khiết thu xong mấy cái cuối cùng, nghe Hạ Tu Dục nói thế, cô quay đầu nhìn sang, nhẹ nhàng nói: “Anh giúp em mang cái vali ra đây.”

Hạ Tu Dục gật đầu, nghe Lâm Khiết dặn dò liền đứng dậy, sải đôi chân dài chuẩn bị đi lấy vali, vừa bước được một bước anh liền lập tức khựng lại, nhìn bóng lưng của Lâm Khiết, anh đút tay vào túi quần, hỏi: “Em cần vali làm gì?” “Ngày mai không phải về ký túc xá sao, em thu dọn sẵn, sáng mai không phải hối hả.” Nghe Lâm Khiết nói thể, Hạ Tu Dục đứng im tại chỗ, sau đó lại ngồi cạnh bàn trà, vắt chéo đôi chân dài, dù đang mặc quần thể thao cũng không thể làm lu mờ vóc dáng đẹp của anh

Anh như một cậu bé giận dỗi, lấy điện thoại ra gọi.

Thấy Hạ Tu Dục không động tĩnh gì, Lâm Khiết quay đầu nhìn anh

Những tưởng Hạ Tu Dục sẽ đi lấy vali nay lại ngồi bên bàn trà nhàn nhã gọi điện thoại, Lâm Khiết có chút thất vọng, xem ra mình không thể sai Hạ thiếu gia làm việc rồi, liền đặt mớ quần áo đang xếp dở trong tay xuống, đứng dậy đi lấy vali.

Được được được, anh là đại thiếu gia, không thể làm việc, tôi tự làm vậy.

Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, tôi phụ trách mọi việc trong nhà

Tuy số tiền anh kiếm nhiều đến nỗi hoàn toàn không cần lo lắng, thậm chí có thể tha hồ mà tiêu cũng không hết.

Thực ra trong khoảng thời gian chung sống này, Lâm Khiết phát hiện, vị đại thiếu gia này không biết làm gì cả

Giặt giũ? Không, anh ta không vò nát chúng là cô đã cảm tạ trời đất rồi

Lau nhà? Anh ta lau bằng cây lau nhà còn sũng nước, không bằng tát nước trực tiếp lên sàn nhà

Nấu cơm? Thôi, chỉ có thể tạm ăn được!

Hạ Tu Dục cũng nói thuê người làm theo giờ, nhưng Lâm Khiết cảm thấy cuộc sống thường ngày nên dựa vào bản thân, không cần người ngoài chen một chân vào.