Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 83 : Giằng co

Ngày đăng: 14:14 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đừng!” Mắt Hạ Tu Dục giận dữ như muốn nứt ra, anh quát to, thấy Hà Mạn Mạn không có chuyện gì mà chỉ xước ngoài da, anh cau mày thở dốc, lắc đầu với người bảo định báo cảnh sát ấy

Hạ Tu Dục nhìn kẻ bắt cóc, cắn răng hét lớn:

“Tôi không báo cảnh sát, chỉ cần ông thả người ra ông muốn gì tôi cũng đồng ý!” Kẻ bắt cóc nhìn thấy Hạ Tu Duc lo lắng như vậy, cười gần bên tại Hà Mạn Mạn, giọng khàn như âm thanh của quỷ: “Tao khuyến tụi mày tốt nhất đừng có báo cảnh sát, chỉ cần tao biết ở đây có một đứa có ý định đó, tao sẽ cắt đứt cổ con này.” Tên bắt cóc làm động tác kéo dao, Hạ Tu Dục sợ hãi rướn người3về trước

Thấy Tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Phong lo lắng như vậy, tên bắt cóc mỉa mai cười như điên, cảm thấy mình đã bắt đúng người rồi.

Lúc nãy thấy đứa con gái này xinh đẹp, ăn mặc trang điểm không giống với nhân viên bình thường, không ngờ ở quầy lễ tân vừa mở miệng ra đã nói muốn tìm Lục Ly, còn mang theo cả hộp cơm

Lúc đầu hắn cứ nghĩ cô cũng giống mấy nhân viên lễ tân, là một người mê đắm sắc đẹp, tiền tài, địa vị của Lục Ly, mang cơm đến cho anh, không ngờ người này còn quen biết cả Hạ Tu Dục, quan hệ còn rất thân thiết.

Quan hệ giữa Hạ Tu Dục và Lục Ly thì ai cũng biết, quan hệ giữa cô gái này và Lục Ly nhất1định cũng không bình thường!

“Tao muốn tìm Lục Ly!”

Ý đồ của tên bắt cóc rất rõ ràng, không cần suy nghĩ, chỉ nói duy nhất một câu

Hà Mạn Mạn rùng mình chau mày, cánh tay bị tên bắt cóc khống chế siết thành nắm đấm.

Tầng thượng của Tập đoàn Viễn Phong, phòng làm việc của Phó tổng giám đốc.

Trợ lý từ bên ngoài vội vàng chạy vào, cửa cũng không thèm gõ

Lục Ly giật mình, bàn tay đang cầm cây bút máy Hà Mạn Mạn tặng cũng khựng lại

Anh biết thư ký của mình vốn rất lễ phép, bây giờ hổn hển xông thẳng vào văn phòng không màng phép tắc như thế, e rằng đã xảy ra chuyện lớn

Lục Ly vẫn điềm tĩnh, cúi đầu xem tiếp tài liệu để trên bàn, hỏi:

“Sao thế?”

“Tổng giám đốc Lục, ở dưới lễ3tân gọi điện lên, nói dưới sảnh có kẻ bắt giữ một cô gái.” Lục Ly nhìn gương mặt trắng bệch của thư ký, anh cũng không có phản ứng gì

Thật ra thì chuyện như thể anh đã trải qua nhiều lần, chủ mưu đa số đều là kẻ thù trên thương trường thất bại dưới tay anh, anh đã không còn lạ gì những chuyện này nữa

Anh không có động tĩnh gì đặc biệt, chỉ điềm đạm dặn một câu:

“Báo cảnh sát.”

“Nhưng tên đó nói chỉ cần báo cảnh sát sẽ giết con tin ngay!”

Giết con tin? Dọa thể thôi, mục đích thật sự của bọn họ chẳng qua là vì tiền, Lục Ly quá hiểu những ông chủ lớn bị phá sản này, làm gì có gan giết con tin? Lục Ly nghe thư ký nói vậy, bật cười,3ngồi thẳng lưng đóng nắp bút lại, nhìn gương mặt nhễ nhại mồ hôi của thư ký, anh không chút lo lắng, sẵn miệng hỏi: “Điều kiện của bọn cướp là gì?” “Nói muốn gặp Tổng giám đốc Lục.” Nghe nói vậy, Lục Ly cau mày, anh chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại quần áo: “Nếu người ta muốn gặp, thì cũng được thôi.” Nói rồi anh bước đi, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng xa cách, bộ dạng giống như khi đàm phán trên thương trường, ngoài mặt thì ôn hòa, thực ra không chừa cho đối phương một cơ hội sống sót nào.

Lục Ly thương xót người nghèo khổ trên thế giới, nhưng tuyệt đối sẽ không thương xót kẻ đã từng áp bức người khác, sau đó trở nên nghèo khổ

Thắng làm vua thua làm giặc, trước9giờ đều như thế

Phòng làm việc của Lục Ly khá gần thang máy nhân viên, anh dùng luôn thang máy ấy đi xuống, vừa tới sảnh chính đã thấy cảnh tượng nhốn nháo, cách đó không xa có một người đàn ông đang gào lên như một con sư tử bị nhốt trong chuồng:

“Lục Ly đầu, sao vẫn chưa tới, thằng đó đâu, không tới tao giết con này đấy!” Càng lúc tiếng rống của tên bắt cóc càng kích động, còn Lục Ly cứ từ tốn, vừa đi vừa cài lại cúc áo vest, trên mặt nở nụ cười.

“Ông đừng kích động, tôi đã liên lạc với Lục Ly, cậu ấy sẽ tới ngay.” Giọng nói của Hạ Tu Dục vô cùng cấp bách, nghe giọng Hạ Tu Dục như thế, nụ cười trên gương mặt đẹp đẽ của Lục Ly lập tức đông cứng lại

Không đúng, Hạ Tu Dục tiếp quản công ty lâu vậy, việc những tên hề đến gây sự cũng gặp nhiều, hàng tháng không có ba bốn lần thì cũng có một hai lần

Một người lúc nào cũng bình tĩnh như Hạ Tu Dục sao lại hoảng hốt như thế

Nhận ra có điều bất thường, Lục Ly vội đi nhanh, từ xa đã nhìn thấy dáng người nhỏ bé ấy

Lục Ly cảm thấy một tiếng nổ vang trong đầu mình, suýt nữa là đứng không vững.

“Man Man!”

Anh khẽ kêu lên, bàn tay bên cạnh người cũng mất kiểm soát run lên dữ dội, mặt anh cắt không còn giọt máu.

Anh không hề nghĩ đến con tin lại là Hà Mạn Mạn.

Hạ Tu Dục nhìn thấy Lục Ly đã tới, gánh nặng trong lòng như được trút xuống, anh ta vội đi qua, cứ tưởng Lục Ly đến rồi thì Hà Mạn Mạn sẽ không có chuyện gì, nào ngờ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lục Ly, Hạ Tu Dục lại căng thẳng lên.

Trước giờ những chuyện gì nguy hiểm Lục Ly đều có thể giải quyết tốt đẹp, nhưng lần này Hạ Tu Dục rất lo lắng, vì con tin không phải ai khác mà là người trong lòng Lục Ly - Hà Mạn Mạn.

Càng quan tâm càng bấn loạn, điều này Hạ Tu Dục hôm nay đã được chứng kiến

Hà Mạn Mạn nhìn thấy Lục Ly, nước mắt như lũ tràn bờ để không ngừng tuôn ra, nhưng cô chỉ khóc trong thầm lặng, sợ đến không thốt nên lời, vì đó là ranh giới giữa sự sống và cái chết, lưỡi dao sắc lạnh chỉ cách vài mm đó rất có thể sẽ kết thúc cuộc đời cô.

Thấy Hà Mạn Mạn đứng khóc âm thầm ở đó, trong nháy mắt Lục Ly như bị người khác lấy mất trí nhớ, đầu óc trống rỗng

Không hiểu sao thấy Hà Mạn Mạn khóc như vậy, anh như nổi điên lên muốn giết người.

Bộ dạng luống cuống của anh, Hạ Tu Dục đã thấy hết cả, trái tim anh ta lại trĩu nặng như rơi xuống vực

Giây phút đó, Hạ Tu Dục không ngừng suy nghĩ, nếu như vì chuyện này mà Mạn Mạn thật sự..

thật sự gặp bất trắc, Lục Ly liệu có sống nổi không?

Có lẽ là không.

Tên bắt cóc nhìn thấy vẻ mặt của Lục Ly, hắn vô cùng đắc ý, vứt cặp kính mát sang một bên, tiếp tục kề dao vào động mạch chủ của Hà Mạn Mạn.

Lục Ly thấy mặt tên đó, cắn mối ngập ngừng thốt lên: “Điền Nghị Hàn?” Nghe giọng Lục Ly, Điện Nghị Hàn cười lạnh, nghiêng đầu nhìn Lục Ly đang lo lắng đứng cách đó không xa, nói: “Lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ Tổng giám đốc Lục!” Bốn chữ sau được hắn gằn thật mạnh, giống như có mối thù sâu nặng, ai cũng nhận ra ánh mắt hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Lục Ly.

Điện Nghị Hàn là chủ một công ty mà Lục Ly đã thu mua cách đây không lâu, vốn dĩ công ty đó nợ nần chồng chất, số tiền nợ Viễn Phong cũng gần 20 triệu nhân dân tệ (hơn 67 tỷ việt nam đồng), Điện Nghị Hàn còn lớn gan thể chấp cả công ty của hắn cho Viện Phong, đến hạn không có tiền, hắn chỉ đành đi vay khắp nơi giật gấu vá vai

Việc Lục Ly thu mua công ty của hắn ta là việc phải làm, không ngờ lại gây nên chuyện này, hơn nữa con tin lại “may mắn” chọn đúng người vô cùng quan trọng với anh.

Điền Nghị Hàn nói xong lại cầm dao khoa chân múa tay trên mặt Hà Mạn Mạn

Chứng kiến cảnh này, Lục Ly vừa lo vừa tức giận

“Thả cô ấy ra!” Lục Ly gào lên toàn đi về hướng Hà Mạn Mạn, bộ dạng không bình tĩnh đanh thép như bình thường mà như một chàng trai 20 tuổi mới vào đời

Hạ Tu Dục nhanh tay kéo áo Lục Ly, ngăn anh tiến tới, gằn giọng nói nhỏ bên tai anh: “Cậu bình tĩnh đi, muốn Mạn Mạn chết à?!” Nếu không vì tình hình trước mắt không thích hợp để bọn họ tranh chấp nội bộ thì Hạ Tu Dục thật muốn cho Lục Ly một đấm để anh tỉnh táo lại

Lục Ly nhắm nghiền mắt một lát rồi mở ra, dù đôi mắt ngập tràn lửa giận nhưng vẫn trong vắt

Hạ Tu Dục bỏ cánh tay đang giữ eo Lục Ly ra.

Trước giờ những chuyện như thể họ đã gặp vô số lần, thậm chí không ít kẻ còn muốn đánh bom liều chết

Chuyên ngành thứ hai của Lục Ly là tâm lý học tội phạm, những tình huống cấp bách như thể vẫn có thể giải quyết trọn vẹn

Anh biết rõ tâm lý của tội phạm, có thể đánh đúng trọng tâm, vận dụng ngôn từ tài tình, khiến họ mất cảnh giác một cách dễ dàng

Thế mà lần này anh lại lo lắng đến mức muốn xông qua đánh tay đối với người cầm dao.

Nếu như đánh tay đôi có thể giải quyết, còn đợi anh làm gì?! Quan trọng nhất là Hà Mạn Mạn đang bị bắt làm con tin! Lục Ly đã bình tĩnh lại chút ít, anh thở dốc, nắm tay anh siết chặt lại, nơi những khớp xương căng ra trắng bệch, gân xanh nổi cả lên

Anh lạnh lùng hỏi:

“Rốt cuộc ông muốn gì?!”

Kẻ bắt cóc nghe Lục Ly hỏi như vậy, càng đắc ý hơn

Hắn cười lớn, hắn ta chắc chắn Lục Ly và Hạ Tu Dục không dám báo cảnh sát, vì nếu cảnh sát tới thì tiếng còi báo sẽ truyền đến trước tiên, nếu thế thì cô gái ngay trước mặt hắn lập tức đi chầu trời.

Thấy thái độ lo lắng của Hạ Tu Dục và Lục Ly dành cho cô gái này, chắc cô ta là vợ chưa cưới của Lục Ly rồi

Số hắn cũng may ghê, chọn bừa một người, lại trúng ngay một nhân vật quan trọng.

Điện Nghị Hàn nói:

“Tao cần tiền!”

“Được!” Lục Ly không do dự nhìn Hà Mạn Mạn, sau đó lại chau mày nhìn Điền Nghị Hàn, ánh mắt anh nhìn vào chiếc nhẫn cưới trên bàn tay cầm dao cùng với nhãn dán nhỏ lấp ló trong ống tay áo hắn

Anh nhếch miệng, nói:

“Ra giá đi.”

Vừa nhắc đến tiền, Điền Nghị Hàn đã tỏ ra vô cùng hưng phấn, hắn ta kích động giữ chặt Hà Mạn Mạn, lúc này Lục Ly đã nhìn rõ được nhãn dán gần giống màu da thịt ấy, trên cổ tay còn có đồng hồ được vẽ bằng màu nước, nét vẽ nguệch ngoạc như của trẻ con.

Điển Nghị Hàn nuốt nước bọt, nheo mắt nói: “Tao muốn 50 triệu!” (Hơn 169 tỷ)