Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 85 : Khúc minh
Ngày đăng: 14:14 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khúc Minh.
Nếu không phải do cô giáo vô tình lỡ lời thì Hà Mạn Mạn suýt nữa quên mất cậu ta và sự việc ấy rồi.
Thật ra sau khi chuyện đó xảy ra, Hà Mạn Mạn biết Hạ Tu Dục và Lục Ly nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Khúc Minh
Cô cũng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng mấu chốt là cô nghe Lâm Khiết nói Khúc Minh không chỉ bị buộc thôi học mà công ty nhà cậu ta cũng đứng bên bờ vực phá sản, giờ đã bị Tập đoàn Viễn Phong thu mua, trở thành công ty con
Bố mẹ của Khúc Minh trở thành cổ đông của công ty chi nhánh, không có quyền hành gì, mỗi năm chỉ ăn hoa hồng, song cũng ổn, chỉ là mức sống kém xa so với trước đây.
Hà Mạn Mạn nhìn Lâm Khiết, hỏi:
“Còn Khúc Minh thì3sao?”
Không phải là cô hiền lành, cũng không phải cố giả vờ thương xót, chỉ là hôm đó cô thật sự đã ngửi thấy mùi rượu trên người Khúc Minh, hơn nữa còn thấy được thông tin trên diễn đàn trường, tức quá hóa rồ, mất lý trí khó tránh gây ra chuyện dại dột
Cậu ta cũng không muốn, điều này Hà Mạn Mạn hiểu
Dù sao thì chuyện này đã kết thúc êm đẹp.
“Mạn Mạn ơi là Mạn Mạn, cậu là đứa ngốc hay là cậu quá lương thiện, nếu như đổi lại là tớ, Hạ..
chắc chắn đã giết cậu ta
Chuyện này có thể giải quyết êm đẹp, còn chưa cho Khúc Minh một con đường lui, chỉ có thấy Lục mới rộng lượng đến thế.”
Hà Mạn Mạn nhìn Lâm Khiết, cô ngồi xuống băng ghế dài trong sân trường, Lâm Khiết ngồi xuống cạnh cô, nói tiếp:
“Tớ nghe Hạ Tu1Dục nói Khúc Minh qua Anh rồi.” Hà Mạn Mạn ngẩn người:
“Anh?”
Lâm Khiết gật đầu, tiện tay lấy hộp kẹo trong túi xách ra đưa cho Hà Mạn Mạn một viên, sau đó cũng tự lấy một viên cho vào miệng
Vị trái cây thơm ngọt tỏa ra trong miệng, tâm trạng của Hà Mạn Mạn cũng tốt hơn nhiều, đột nhiên cảm thấy trời hôm nay đẹp lạ thường
Lâm Khiết bĩu môi, phân tích rất chuẩn xác:
“Để Khúc Minh đi qua Anh cũng là để tiện giám sát cậu ta, Khúc Minh còn trẻ, ý phục thù vô cùng cao, Tu Dục không yên tâm, thầy Lục liền đưa cậu ta tới Anh, trong vòng tắm, mười năm đừng hòng quay về.”
Hà Mạn Mạn nhíu mày, từ đó càng hiểu rõ hơn cái gọi là “Một bước sa chân, cả đời ôm hận“.
Cô biết Lục Ly chiều nay còn có việc3không kịp đến đón cô nên bảo anh về nhà luôn
Ngược lại Hạ Tu Dục lại vô cùng tận tụy, vừa tan học đã đứng ở cổng trường, chiếc xe Maserati màu xám bạc xa hoa vô cùng hút mắt.
ở trong xe đã nhìn thấy hai cô gái nhỏ, Hạ Tu Dục từ từ hạ kính xe xuống
Anh ta mang một chiếc kính mát oversize che khuất hơn nửa khuôn mặt, nói với Hà Mạn Mạn: “Lên xe đi, đại ca Lục cử anh đến đón em về.”
Đại ca Lục..
Lục Ly...
Hà Mạn Mạn vừa về đến nhà đã thấy Lục Ly về sớm hơn có một chút đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí kinh tế, thấy Hà Mạn Mạn về, anh gỡ cặp kính không độ xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn ăn gì, anh nấu.”
Hà Mạn Mạn lắc đầu tỏ ý chưa đói, cô không thèm thay đồ3đã ngồi xuống bên cạnh Lục Ly, hỏi thẳng: “Anh đưa Khúc Minh đến Anh là được rồi, sao phải thu mua cả công ty nhà người ta?” Khuôn mặt Lục Ly chững lại giây lát, anh liếm môi, không ngờ Hà Mạn Mạn sẽ hỏi mình câu này, anh liền giải thích nguyên nhân chủ yếu với cô, tay vẫn lật tạp chí
“Em yên tâm, việc anh mua lại công ty họ không liên quan đến em, Viễn Phong vốn đã muốn mua từ lâu, chỉ là sau chuyện của em thì kế hoạch tiến hành sớm hơn.” Hà Mạn Mạn chau mày, cô ghé sát mặt Lục Ly nhìn làn da căng bóng láng mịn của anh, đúng là đẹp đến con gái cũng phải ghen tị
Cô hỏi lại như xác nhận:
“Có thật là không liên quan đến em không?”
“Đừng ảo tưởng nữa.” “Ó...”
Lục Ly liếc mắt nhìn gương9mặt nhỏ của Hà Mạn Mạn, thấy cô đang bĩu môi, cảm thấy thật buồn cười
Bàn tay đẹp đẽ thương yêu véo hai gò má phúng phíu mềm mại của cô, xem ra kế hoạch “bồi bổ” gần đây đã thành công rồi
Anh trầm ngâm ngắm nhìn Hà Mạn Mạn, sau đó đột ngột nói:
“Chủ nhật này cùng anh đến nhà chú Hạ nhé.” “Chú Hạ?” Hà Mạn Mạn thắc mắc, Lục Ly vẫn véo đôi má cô, cô ngơ ngác không hiểu gì
Nếu cô nhớ không nhầm thì người họ Hạ mà cô biết chỉ có một, đó là Hạ Tu Dục, vậy cha của anh ta chính là người mà Lục Ly gọi là chú Hạ ấy ư..
Lục Ly nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cái cảm giác bù xù ấy khiến anh hạnh phúc chết đi được
Anh nhìn Hà Mạn Mạn ngồi xổm trên ghế như trái bóng, tiện tay giúp cô bỏ cặp sách trên lưng xuống
Mặc dù nhìn biểu cảm của Hà Mạn Mạn, anh biết cô đã đoán ra ai là chú Hạ, nhưng anh vẫn muốn nhắc lại cho cô nghe:
“Cha của Tu Dục, cũng là người mà anh coi như cha ruột của mình.” Lục Ly nhẹ nhàng nói.
Lần này đúng là ra mắt phụ huynh thật rồi.
Hà Mạn Mạn không biết nên trả lời anh bằng tâm trạng và giọng điệu gì, cô vừa kích động vừa bất ngờ, không thèm lưỡng lự đã gật đầu lia lịa, nhào vào trong lòng anh.
Cảm giác này thật tuyệt vời, như thể hạnh phúc nối đuôi nhau ập đến vậy, càng lúc càng nồng nàn hơn.
Từ nhỏ Hà Mạn Mạn lớn lên trong tiếng cãi vã của cha mẹ, dùng lòng hận thù đối với mẹ mình, với Vương Kiến Quốc và Vương Dập Hạo làm động lực để sống
Nhưng may thay, hai mươi mốt năm không vui vẻ đó đã đổi lại một Lục Ly mang cho cô hạnh phúc cả đời, cuộc mua bán này giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Hà Mạn Mạn không ngốc nghếch, đương nhiên cô phải nắm chắc tương lai của mình
Từ nay phải chia tay với buồn đau thù hận, vì Lục Ly, mình phải trở thành một cô gái vui vẻ hạnh phúc.
Sáng sớm chủ nhật, Hà Mạn Mạn xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà bà ngoại
Khoảng thời gian cô ở thành phố A, ngày nào cô cũng gọi điện cho bà, lúc rảnh rỗi thì ghé nhà một chuyến, nhưng không hôm nào ở cạnh bà cả ngày
Vừa hay cuối tuần Lục Ly có hợp đồng quan trọng phải ký, không có thời gian bên cô, hôm qua anh đã mua rất nhiều quà, hôm sau đưa cô đến nhà bà ngoại.
Hà Mạn Mạn vừa bước vào đã thấy trong nhà rất ngổn ngang như đang dọn nhà, thậm chí ngay cả tấm hình ông bà ngoại chụp chung cô cố ý để bên ngoài cũng bị cất vào
Hà Mạn Mạn không hiểu gì, để tất cả hành lý của mình ở phòng khách, nhìn bà ngoại đang vô cùng bận rộn
Một lúc lâu, Hà Mạn Mạn vẫn không khỏi tò mò hỏi:
“Bà ơi, bà đang...”
Cô còn chưa nói xong đã thấy bà thong thả ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu dán băng keo niêm phong một cái thùng to, nói một câu: “Chuyển nhà chứ làm gì nữa?” Chuyển nhà?!
Hà Mạn Mạn giật mình, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, vượt quá sức tưởng tượng của cô, cô nhìn bà ngoại bận bịu, lắp ba lắp bắp hỏi: “..
Là..
định..
chuyển đi đâu ạ?” “Tuần sau bà qua nhà bác cháu rồi.” Sau đó bà ném một chiếc áo cộc tay cho Hà Mạn Mạn, nói:
“Giúp bà một tay.” “Vâng ạ.” Cô đáp lời, đi lên giúp bà gom hành lý.
Cô cũng từng nghĩ đến việc bà ngoại sẽ có ngày chuyển đến nơi khác, không ở cái khu vực quân sự này chờ cô trở về, cũng không thể như trước đây, ở phòng khách thúc giục cô ra ăn cơm, Thời gian không ngừng trôi, thế giới không ngừng thay đổi
Cô biết ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại sớm như thế, cô có tránh cũng không kịp.
Bà ngoại dọn khỏi nhà này, có nghĩa là bà đã không còn vấn vương ông ngoại nữa, đã sẵn sàng bước vào cuộc sống mới
Cô rất vui, nhưng vẫn không ngừng an ủi bản thân, thế giới này rồi cũng thay đổi, ai cũng sẽ ra đi, cuối cùng cũng chỉ có một mình mình đi hết cuộc đời, hoặc cũng có thể đến lúc đó, bên cô vẫn còn có Lục Ly.
Đến cuối cùng vẫn có ai đó bên cạnh, như thể đã là may mắn lớn nhất của đời người.
Hà Mạn Mạn ngồi xe buýt về nhà, dọn dẹp giúp bà cả một buổi chiều, toàn thân cô rã rời
Vì nhà Lục Ly cách nhà bà ngoại khá xa, cô vừa lên xe đã ngồi ở hàng ghế cuối, trên xe vắng vẻ trống trải, cộng tất cả lại tính cả tài xế vẫn không đếm hết một bàn tay
Cô dựa vào cửa kính, xe lăn bánh, đầu cô cũng lắc lư theo, cô mơ màng thiếp đi, nhưng vì cảnh giác mà cô không ngủ sâu được
Điện thoại trong túi áo khoác chợt rung lên, Hà Mạn Mạn lười nhác chần chừ một lúc lâu mới lấy điện thoại ra, híp mắt nhìn tên người gọi, mắt cô lập tức mở to.
Trời, nước Anh! Đùa mình à?!
Hà Mạn Mạn không thèm nghĩ ngợi liền cúp máy.
Cuộc gọi lừa đảo? Hừ, còn muốn lừa mình!
Đang định cất đi thì điện thoại lại tiếp tục rung lên, vẫn là số điện thoại mang mã vùng nước Anh ấy
Lần này Hà Mạn Mạn có chút do dự, bình thường những cuộc gọi lừa đảo sau khi bị từ chối sẽ không gọi lần thứ hai, nhưng người này trong một phút gọi cô những hai lần, như thể đã biết lần đầu sẽ bị từ chối
Đột nhiên nhớ đến Lục Ly có một người cậu không thường liên lạc ở bên Anh, có khi nào là ông ấy gọi không? Hà Mạn Mạn không tò mò vì sao cậu Lục Ly lại biết số điện thoại của cô, vì khi quen biết Hạ Tu Dục và Lục Ly, cô biết những người có quyền lực muốn biết thông tin của ai đều dễ như trở bàn tay
Cô chỉ thắc mắc sao cậu của anh lại gọi điện cho cô thôi
Cô chần chừ bắt máy, alo hai tiếng nhưng không thấy ai trả lời
Nếu đúng là điện thoại lừa tiền, thì tên lừa đảo này cũng bất chấp thật, vì muốn lừa tiền điện thoại chưa tới năm tệ (hơn 15 nghìn VNĐ) của cô mà gọi cho cô đến tận hai lần? Đúng lúc Hà Mạn Mạn đang định cúp điện thoại thì ở đầu bên kia vang lên một tiếng rất khẽ:
“Xin lỗi.”
Giọng nói tuy rất nhỏ, nhưng Hà Mạn Mạn vẫn nhận ra được người ở nước Anh xa xôi ấy là ai, cô thở nhẹ một hơi, cũng không quan tâm người bên kia có thấy không, cô khẽ cười, nói:
“Không sao đâu, Khúc Minh.” Một lời xin lỗi chân thành, một câu tha thứ khoan dung, lúc này hai người đã thuộc về hai thế giới khác nhau, không ai nợ ai nữa...