Huề Thủ Thiên Nhai
Chương 11 :
Ngày đăng: 23:08 21/04/20
Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên lão thần ngồi tại quán ăn [Tái Lai] chờ tin tức của Cổ Tiểu Mộc truyền về. Nhân tiện xử trí mấy đại anh hùng, tiểu hào kiệt bạch đạo không có mắt tìm tới cửa, còn đem một đại cô nương Thiết Hồ Điệp ném qua cửa sổ!
Trên đường, thư sinh ngốc chạy về một lần, nói là nhớ hắn. Không sợ chết hơi hơi nhấc mũ sa trước mặt hắn lên, thân thể cúi xuống từ dưới nhìn thoáng qua, tại lúc Mạc Nhiên chuẩn bị ra tay đánh người, lại nhanh chóng cười ngốc nghếch hai cái rồi vỗ vỗ mông chạy trốn.
Huyết Hồn đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt. Đối với anh hùng hảo hán tìm tới cửa cũng không tiếp tục tính toán chi li, chỉ cần đối phương không đến, hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm người phiền toái.
Kỳ quái? Tiểu tử đó sao trốn thoát được sự truy xét của nhóm bạch đạo nhân sĩ? Y sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có điểm hối hận để Tiểu Mộc một mình dính vào nguy hiểm, Mạc Nhiên bắt đầu học được lo lắng cho người khác. Xem ra, Cổ Tiểu Mộc người này đã ở trong lòng Huyết Hồn có được một địa vị nhất định nha!
Lúc gần chạng vạng tối, đại thư sinh một thân tả tơi trở về. Báo cho Mạc Nhiên, Phan Trường Sinh cách đây một nén nhang đã lặng lẽ rời đi tang sự trong Ngô phủ, mang bên mình một cái bọc nhỏ.
“Tốt lắm. Ngươi lại đi ra ngoài, liền vận dụng một thân ăn mặc như khất cái này tung tin tức. Nói ái đồ Phan Trường Sinh của Ngô Sùng Đức được kỳ sư (sư phụ của họ) khi còn sống giao phó phải chuyển một vật, hiện đang cầm vật đó đi.” Mạc Nhiên môi chưa động, thanh đã truyền vào trong tai Cổ Tiểu Mộc.
“Có ý tứ gì?”
“Không có gì. Ngươi chiếu theo lời ta nói đi làm là được. Cho ngươi nửa canh giời, trở về chúng ta liền suốt đêm rời đi.”
“Vậy không bằng chúng ta bây giờ liền đi đi được không? Trên đường cũng có thể tung tin tức.” Tiểu Mộc trên đường trở về thấy thân nhân đệ tử Duẫn gia đang hướng phía bên này, vì phòng Huyết Hồn đại khai sát giới nên muốn dẫn hắn rời đi nơi này.
“Hảo. Ngươi đi mua chút thức ăn, chúng ta tối nay không nghỉ chân.” Ngoài ý muốn, Bách Lý Mạc Nhiên đơn giản đáp ứng đề nghị của Tiểu Mộc.
Chủ quán ăn [Tái Lai] hai mắt rưng rưng đưa tiễn, Huyết Hồn tôn đại tà ma cuối cùng cũng rời khỏi ***. Tuy rằng tổn thất của *** đã từ tiền hắn trả tính ra vẫn còn dư, nhưng chủ quán thực lòng không hy vọng vị tôn khách này lần thứ hai quang lâm! [ =)) ]
Cũng không có thay y sam, Tiểu Mộc cứ như vậy ăn mặc giống một tên khất cái cùng Mạc Nhiên lên ngựa ly khai Thiệu Hưng.
Trên đường, Cổ Tiểu Mộc nói để cho tiện việc truyền tin tức nên dẫn Mạc Nhiên tránh con đường có khả năng sẽ cùng chúng nhân bạch đạo chạm mặt.
Bách Lý Mạc Nhiên lâm vào trầm mặc. Tử tiểu tử này sao lại quản càng ngày càng nhiều vậy?! Y muốn leo lên đỉnh đầu ta sao? Hừ! Gia khỏa dài dòng!
“Ngươi cũng biết, ta là vì cái gì mới sống sót không?” Chưa đợi Tiểu Mộc hồi đáp, Mạc Nhiên như là độc thoại mà nói: ”Vì đạt được mục đích trong lòng, ta không tiếc hy sinh hết thảy tất cả, bao gồm cả chính mình. Không cần lại nói ngăn trở ta, ta không muốn động thủ giết ngươi.”
Nam nhân trong lòng như là bị đau một chút!
“Mạc Mạc, ngươi tức giận sao?” Thật cẩn thận dò hỏi.
“Ân. Ta đang rất sinh khí. Ngươi tên đầu đất này luôn loạn xưng hô với ta! Trong chốc lát Đại ca, trong chốc lát lại Mạc Mạc, ai cho phép ngươi gọi như vậy! Sau này xưng ta Bách Lý huynh.”
Không nghĩ tới đối phương sẽ nói một phen như thế, Tiểu Mộc cười cười. “Hắc hắc, ta gọi ngươi là Đại ca vì ta tôn kính ngươi. Ta gọi ngươi là Mạc Mạc là vì ta thích ngươi. Bách Lý huynh? Không cần!”
“Ngươi thật đúng là to gan! Không sợ ta cắt đầu lưỡi của ngươi!”
“Đây!” Đem đầu lưỡi vươn thật dài, nam nhân vẻ mặt cười đùa lại gần Mạc Nhiên.
“Gia khỏa ghê tởm!” Mạnh mẽ vỗ vào mông ngựa của Cổ Tiểu Mộc, ngựa bị kinh hách lập tức phóng lên.
Tên đại ngốc ở trên ngựa không có ngồi vững kêu thảm một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ ngựa sợ bị ngã xuống, “Mạc Mạc, ngươi hảo nhẫn tâm!”
“Ngươi hiện tại mới biết tâm ngoan sao?” Thanh âm hảo thảnh thơi.
Mai phải học cả ngày, 3 ca. Ta chết mết thôi!!!!