Huề Thủ Thiên Nhai
Chương 14 :
Ngày đăng: 23:08 21/04/20
Ngày hôm sau tin tức Huyết Hồn sát hại Phục Hổ Chưởng Viên Điền và Phan Trường Sinh truyền ra giang hồ thì Cổ Tiểu Mộc cuối cùng không nhịn được nữa chạy tới chất vấn Bách Lý Mạc Nhiên.
“Ngươi sao lại vừa thấy mặt liền giết người?! Ba tháng nay ngươi đã giết bao nhiêu? Tại sao cần lạm sát như thế? Ngươi liền cứ vậy khẳng định đối phương cùng sự tình ngươi điều tra có liên quan sao? Hơn nữa giết thì giết, cần gì hạ thủ đoạn tàn nhẫn như vậy? Ngươi có nghĩ tới hay không tử tôn (con cháu) người bị ngươi giết sau này sẽ là tâm tình như thế nào? Ngươi chẳng lẽ muốn để cho người trên giang hồ khắp nơi đều truy sát ngươi, ngươi mới có thể vui vẻ?” Không còn bộ dáng cợt nhả, đại nam nhân thái độ khác thường tức giận đỏ mặt nghiêm khắc chỉ trích.
Vậy ngươi có nghĩ tới tâm tình của ta hay không? Cha nương ta liền đáng bị giết sao? Ta không thể báo thù sao?
Mạc Nhiên ngồi ở mép giường suy tư tâm sự ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đầy lòng căm phẫn, không chút biểu tình nói: “Nếu ngươi sợ, có thể cút đi!”
“Đúng! Ta sợ! Ta sợ ngươi tên ngu ngốc này cứ như vậy rơi vào vực sâu huyết hải! Ta sợ ngươi tên ngu ngốc này cho tới cuối cùng ngay cả mình chết thế nào cũng không biết! Ta sợ ngươi… sợ ngươi, cùng đường!” Ngồi xổm xuống trước mặt nam tử tuyệt sắc, Tiểu Mộc can đảm nắm chặt lấy tay hắn thành khẩn nói:
“Nói cho ta biết, ngươi tại sao cần làm như vậy? Chẳng lẽ không thể buông tha sao? Không cần giết người nữa được không? Nói cho ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ những gì, đừng giấu diếm ta. Ân?”
Ta tại sao phải nói cho ngươi những điều đó? Nâng mí mắt, “Ngươi mắng ta ngu ngốc?”
“Ách, chúng ta bây giờ thảo luận không phải là vấn đề này…”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Cổ Tiểu Mộc a. Ta còn có thể là ai?” Nam nhân vẻ mặt không hiểu ra sao cả.
“Tại sao ngươi đối chuyện trên giang hồ hiểu rõ như vậy? Ngươi khăng khăng cùng ở bên cạnh ta cuối cùng ôm mục đích gì? Tại sao muốn ngăn cản ta giết người?” Ánh mắt Mạc Nhiên càng ngày càng lạnh.
“Ngươi nói cho ta biết ngươi đang ở đây điều tra cái gì, lại vì cái gì mà giết người, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Ngươi là đang cùng ta đàm điều kiện sao?! Chết tiệt.Đáng chết!
“Ngươi tính là cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà phải nói cho ngươi?! Cút! Đừng để ta gặp ngươi nữa!” Tính khí ngang ngược của Mạc Nhiên xông lên. Hơi vặn người ngã xuống giường không thèm nhìn người nữa.
Bị lời nói tuyệt tình của đối phương làm cho khí hỏa tăng lên, đang chuẩn bị bất chấp tất cả cùng hắn nháo một trận, bỗng nhiên, đại nam nhân nhìn về phía người trên giường, ánh mắt lặng đi một chút.
“Mạc Mạc, ngươi có phải hay không đã bỏ sót một điểm? Ngươi nghĩ xem, kẻ kia vì bảo đồ mà giết người, nhưng làm thế nào biết được người có bảo đồ là ai? Ngươi dùng Phan Trường Sinh dẫn dụ người có các mảnh bảo đồ, nhưng người kia hắn sao lại biết mà đến?”
Ngây người!
“Rắc rắc” một tiếng, chén rượu nhỏ trong tay Mạc Nhiên bị bóp nát! Khuôn mặt tuấn tú nhiễm lên đỏ ửng!
“Ngươi nói… kẻ kia là… chủ mưu?!” Thanh âm bất ổn.
“Chủ mưu? Mạc Mạc, ngươi nói chủ mưu cái gì? Kẻ kia là chủ mưu gì?” Mắt thấy có liên quan đến trọng điểm, Tiểu Mộc tâm tình khẩn trương.
“A! Hắn chủ mưu cái gì? Ha ha! Ta cư nhiên cứ như vậy đem hắn buông tha ngay trước mắt?! Ta lại đem cừu nhân bất cộng đái thiên (không đội trời chung) cứ vậy mà buông tha!! Ta lại đang làm cái gì?!” Máu theo khe hở ngón tay của Mạc Nhiên chảy xuống.
“Mạc Mạc, tay ngươi!” Có một tên đại ngốc bắt đầu đau lòng, vội vàng đứng dậy muốn tách ngón tay hắn đang nắm chặt mảnh vụn chén rượu ra.
Đem bàn tay nới lỏng, giống như là không nhìn thấy hai tay đang đưa qua trước mặt, Bách Lý Mạc Nhiên đi đến bên giường từ dưới gối lấy ra huyết hồn cất vào trong lòng, cầm lấy sa mạo đặt ở trên bàn đội lên đầu.
“Mạc Mạc! Ngươi đây là muốn làm cái gì? Vội thì cũng không cần vội như vậy a! Trước hết để ta giúp ngươi băng bó một chút, rồi ta sẽ đi tìm hiểu tin tức sau! Huống hồ, kẻ kia rất có thể đã rời khỏi Tế Nam phủ…”
“Hiện tại liền đi! Ngươi có đi hay không?” Người đi tới trước cửa, quay đầu lại hỏi.
“Đương nhiên! Ngươi ở đâu ta cũng đều theo ngươi! Lão Đại!” Hết cách, đành phải đi thu thập hành lý.
Đi qua bên cạnh Mạc Nhiên, cũng không quản hắn có muốn hay không, một phen kéo qua tay phải của hắn, từ trong lòng ngực lấy ra kim sang dược giúp hắn cẩn thận bôi lên. Miệng còn không ngừng lải nhải hắn không biết quý trọng thân thể.
Trái tim Huyết Hồn bỗng gắt gao co rút lại một chút! Tựa vào trên cánh cửa, yên lặng nhìn đại nam nhân trước mắt lảm nhảm, cũng không có rút lại tay phải kia chẳng qua chỉ bị một chút vết thương nhỏ.
lúc chiều đi thi. tí nữa thì nộp giấy trắng, may viết được vài dòng thi writing ấy
hazzz….dạo này đầu óc cứ thấy trống rỗng nên mới khổ. tuần tới thi liên tục nữa. học thật khiến ng ta chán nản a