Huề Thủ Thiên Nhai
Chương 18 :
Ngày đăng: 23:08 21/04/20
Trong mông lung, cảm thấy một cỗ khí tức ấm áp chậm rãi chảy xuôi nhập vào trong thân thể, một đôi tay to ấm áp khô ráo ở trên người không ngừng lưu luyến, khi thì vân vê, khi thì xoa bóp, bàn tay kia khiến cho những nơi nguyên bản đã mất đi cảm giác tê dại cứng nhắc tựa hồ lại lần nữa thu được sức sống, trở nên mềm mại co dãn.
“Ân…” Thoải mái than nhẹ một hơi, thả lỏng toàn thân tiến nhập càng sâu vào trong giấc ngủ.
…
Nước, ta… muốn uống nước…
Môi hơi hơi mở ra khát cầu nguồn nước, trong chốc lát sau, một cái gì mềm mại ướt át áp lên trên môi hắn, dòng nước ngọt lành chảy xuống cổ họng. Giống như là anh nhi (trẻ sơ sinh) nóng lòng bú sữa mẹ, hé môi gắt gao ngậm chặt vật có phần ẩm ướt kia không cho nó rời đi, ra sức mút lấy vị ngọt ngào trong đó.
Không đủ… Còn chưa đủ! Ta còn muốn…
Bất mãn với vật đang có ý đồ ly khai, liền chìa đầu lưỡi muốn bắt lấy.
Vật kia hình như cuối cùng cũng tuyên cáo đầu hàng, không còn muốn ly khai nữa. Trái lại thật sâu ngậm chặt cùng môi lưỡi của hắn tương giao, như vậy kịch liệt mà lại ôn nhu…
Ánh mắt còn chưa mở, trong tai lại truyền đến tiếng kêu của điểu ngữ trùng minh (tiếng chim cùng côn trùng kêu vang). Dường như có ai đó ở bên cạnh hắn, là ai? Khí tức hảo ấm áp.
“Nương…, hôm nay không luyện công được không…?” Tính khí hài tử hướng giữa giường co rút lại, nhăn nhăn đầu mũi thanh tú.
Một trận tiếng cười trầm thấp truyền vào tai, “Công có thể không luyện, bất quá Mạc Mạc, ngươi dự định ngủ đến lúc nào? Cũng đã ngủ mười ngày còn chưa đủ sao? Ngươi nếu không ngoan ngoãn ngồi dậy, cẩn thận ta đánh mông ngươi nga!”
Cố hết sức giơ tay lên dụi dụi mắt, “Cha…?” Thanh âm lẩm bẩm, như là còn chưa tỉnh ngủ.
“Ta cũng không muốn làm cha ngươi! Mạc Mạc, vốn là ta nghĩ tới thăm ngươi một chút, xem ngươi có tỉnh hay không, thuận tiện uy ngươi một chút nước. Ngươi đã không muốn tự mình ngồi dậy uống, ta đây đành phải chiếu theo biện pháp cũ thôi.” Thanh âm nghe lại có vẻ rất là khoái trá nha!
…, Cổ Tiểu Mộc. Cái tên tử nghèo kiết hủ lậu! Y còn sống? Người nằm trên giường sau khi nhận thức được hiện thực lại càng không muốn mở hai mắt.
Bỗng nhiên, một vật mềm mềm có chứa hơi nước áp lên môi hắn. Cảm giác này…, rất quen thuộc!
Mạc Nhiên hoảng sợ, vội vàng mở ra mí mắt. Vừa mới mở ra, lại cấp tốc nhắm lại. Khuôn mặt hảo đại a! Đáng sợ! [nga Mạc Mạc đáng yêu thế =)))]
Ngậm chặt môi nghĩ muốn vươn tay đẩy ra vật thể không rõ ràng đang áp trên mặt hắn, lại phát hiện thân thể không như trong suy nghĩ có thể vận động tự nhiên được.
“Sư phụ châm cứu qua huyệt, tại hạ ngao dược phao thân (nấu thuốc ngâm thân), còn lại ngươi phải hỏi Tiểu Mộc.” Nụ cười thản nhiên theo khóe miệng gợi lên, như là ẩn hàm bí mật gì đó.
“Hỏi y? Y sẽ không nói.”
“Ha ha, y sẽ nói, chỉ cẩn ngươi chịu hỏi y. Hoặc là nếu y không nói, chẳng qua là bởi vì thời cơ chưa tới.”
Bỏ qua cảm giác hỗn loạn trong tâm đối với nam nhân gọi là Cổ Tiểu Mộc, Mạc Nhiên mở miệng hỏi tiếp: “Công lực của ta có thể có phương pháp khôi phục sao? Vô luận có bao nhiêu khổ sở ta đều có thể chịu được, chỉ cần giúp ta khôi phục lại công lực! Ta còn có việc chưa hoàn thành…”
“Cừu hận sao? Cừu hận cùng yêu đều giống nhau, khắc sâu mà kịch liệt, muốn quên, nhưng đã thâm nhập tận cốt tủy.” Ánh mắt Trọng Sinh bỗng trở nên xa xôi, như là đang hồi tưởng điều gì, lại như là muốn quên đi cái gì, “Ngươi có biết Sơn Hải Kinh?” Đột nhiên, hắn lại đổi đi đề tài.
Thật sâu nhìn nam tử thuần hậu trước mặt một cái, gật gật đầu tỏ vẻ biết.
” Trong Sơn Hải Kinh [Trung Sơn Kinh ] có viết: Theo ba mươi lăm dặm về phía đông, có nơi gọi là Mẫn Sơn. Trên núi có một loại cây, hình dạng của nó như cây mận gai, hoa màu trắng mà quả màu đỏ thẫm, tên gọi là Kế Bách, thích hợp cho người tránh hàn sinh dương. Căn cứ vào những điều ghi chép trong y thư có nhắc tới âm tuyệt công cùng với phương pháp trị liệu sau khi tán công bị âm độc công tâm, muốn trị âm độc không phải là Kế Bách thì không thể. Ngươi muốn khôi phục công lực, chỉ có dược này mà thôi!”
Lộ ra chua xót, “Nếu như chỉ là truyền thuyết…”
“Sư phụ của ta nghiên cứu y đạo nhiều năm, hắn từng nói qua, có tương sinh tất có tương khắc, âm tuyệt công mặc dù độc tuyệt thiên hạ, nhưng cũng có biện pháp để khắc chế nó, chân công này gọi là Cửu Dương…” Trọng Sinh bỗng nhiên im lặng không có tiếp tục nói.
“Nếu tìm không thấy được dược kia, ta phải chẳng là cần đi tìm chân công này luyện lại từ đầu?
“Không, ngươi không có đủ thời gian như thế. Hiện tại âm độc trong cơ thể ngươi chỉ là tạm thời bị khắc chế mà thôi, một khi dược hiệu mất đi, bách huyệt truyền âm, tất không còn phương pháp nào cứu vớt được. Đáng lẽ ngươi còn có thể tiếp tục kéo dài một thời gian ngắn, nhưng bởi vì lúc trước ngươi phá công lại bị trúng độc của Kim Thiềm Diên, loại độc này thuần âm, đúng lúc trong cơ thể ngươi nổi lên tác dụng thúc đẩy, cho nên… ngươi chỉ còn sáu mươi ngày nữa.” Ngữ khí lộ vẻ so với vừa rồi trầm trọng hơn không ít.
“…, Ta hôm nay sẽ lên đường. Thỉnh ngươi thay ta tạ ơn Thần Qủy Thủ, chuyển lời lại: nếu như Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên ta có ngày sống lại, tất sẽ đến Đoạn Hồn cốc báo đáp chi ân ngày hôm nay! Trọng Sinh huynh, thứ cho ta ân huệ không lời nào cảm tạ hết được! Cáo từ.”
“Ngươi không gọi Tiểu Mộc cùng đi sao?” Trọng Sinh đồng thời cùng Mạc Nhiên đứng lên.
“… Không cần, Y theo ta… chỉ có thể đoản mệnh mà thôi!”
trời…lạnh quá a!!!!
mai 2 bố con nhà Kim hồ ly đến rồi >.<