Huề Thủ Thiên Nhai
Chương 8 :
Ngày đăng: 23:08 21/04/20
Đại ca!” Tiến lên ôm lấy Mạc Nhiên đang lung lay sắp ngã, Tiểu Mộc lo lắng.
Đưa tay đẩy ra Cổ Tiểu Mộc, bình trụ khí tức phun ra tiếng quát: “Cút!”
Ha ha… Ha ha ha! Chẳng lẽ Mạc Nhiên ta hôm nay liền bỏ mạng ở đây sao! Còn muốn… cùng cái tên thư sinh ngốc này!
“Ha ha! Huyết Hồn! Không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay! Duẫn lão tiền bối quả nhiên lợi hại! Chính là Huyết Hồn cũng không phải đối thủ của người, cuối cùng có thể thay sư huynh đệ ta báo thù cho sư phụ! Huyết Hồn! Ngươi liền để mạng lại đi!” Dương Phi Phàm đối An Khánh Công cảm kích vô cùng, quả thực liền muốn quỳ rạp xuống đất khấu đầu mấy cái.
Tuy rằng kỳ quái tại sao Huyết Hồn lại đột nhiên tạo khe hở để cho hắn một mạng sống lại có cơ hội đả thương địch thủ, nhưng hảo mặt mũi của hắn tất nhiên sẽ không đem chuyện Huyết Hồn tựa hồ đột nhiên tán công nói ra, tay xoa xoa râu dài gật gật đầu, “Xem ra lời giang hồ đồn đãi kỳ thất có điểm phóng đại, Huyết Hồn kia cũng không có gì hơn. Hiện tại, Huyết Hồn ngươi có thể nói ra vì sao phải giết Ngô đại hiệp chứ?” [với ngươi mà đòi so với Mạc Mạc! Mộng tưởng!]
Ngẩng đầu, mạnh mẽ nuốt xuống máu tươi trong yết hầu, đang chuẩn bị mở miệng nói.
Đột nhiên, bên cạnh truyền ra thanh âm của tên đại ngốc: “Bởi vì hắn đáng chết!”
Lập tức hướng Mạc Nhiên nói: “Đại ca, ngươi đừng lo, ta sẽ cứu ngươi ra khỏi đây!”
Chỉ bằng ngươi? Nghĩ tại trong hai mươi cao thủ? Mạc Nhiên thiếu chút nữa bật cười. Quyết định dùng hết một tia công lực cuối cùng trên người cũng muốn mang ngốc tử này rời đi! Hắn cũng không muốn sống bị người vũ nhục!
“Hừ! Ngươi còn muốn cứu người khác rời khỏi đây! Chỉ bằng những lời lăng mạ sư phụ ta của ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ ly khai nơi này!” Phan Trường Sinh hừ lạnh nói.
“Sư đệ, hai người chúng ta cùng cắt lấy thủ cấp của Huyết Hồn để tế cho sư phụ!” Dương Phan hai người cầm kiếm dè dặt hướng về phía Mạc Nhiên tiếp cận.
Mạc Nhiên ở trong lòng thầm tính bước chân của bọn họ, nhịn xuống đau nhức, mạnh mẽ đề khởi chân khí đang yếu như dây tơ vận lực hết mức vào tay.
“Đại ca, thất lễ!” Cổ Tiểu Mộc cười hì hì áp sát Mạc Nhiên, liền ôm lấy eo hắn, tùy những người đang vây quanh tung một thứ gì đó lên hét lớn một tiếng: ”Xem Cửu tử di thiên vụ của ta!” (loại bột gì đó)
“Ngươi muốn ôm đến lúc nào?!”
“Ân? Ta không có ôm ngươi a.” Nam nhân mê mẩn Mạc Nhiên không có chút nào sợ hãi! Cười đùa cợt nhả với người trước mắt, sờ soạng một hồi, y còn bất chợt khẽ nhéo nhéo một phen!
“Chân của ngươi!” Muốn dùng tay đem mao thủ kia đánh rụng, nhưng tứ chi mềm nhũn căn bản không thể dùng lực.
“A! Ngươi nói là cái này?” Cố ý cọ xát vài cái, mới từ trên người Mạc Nhiên đem đùi chuyển đi. Nhưng thân thể vẫn là gắt gao dán lấy, không có ý rời đi.
“Đại ca, ngươi rốt cuộc gọi gì nha? Ngươi nói nhanh a!”
Bị thanh âm làm nũng của một tên đại ngốc làm cho nổi da gà, Mạc Nhiên đem đầu chuyển qua chỗ khác không muốn để ý y.
“Đại ca…”
Sau một lúc lâu, “Bách Lý Mạc Nhiên.” Thanh âm nhỏ vang lên.
“Hắc hắc, Bách Lý Mạc Nhiên?” Đây là thực thực tính danh của Huyết Hồn? Không biết trên đời này có mấy người biết được nha? Hắn họ Bách Lý, xem ra hẳn đúng là hài tử của hai vị kia.
“Bách Lý Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, Tiểu Mạc Mạc! Đại ca của ta nguyên lai gọi là Tiểu Mạc Mạc! Tiểu Mạc Mạc ” Để cho ta sờ sờ được không? Không dám nói ra khỏi miệng, đành phải đổi thành hành động.
Sau một nén nhang, Mạc Nhiên nằm ở trên giường phát thề độc, chỉ cần ta có thể sử dụng chân khí, xem ta có đem ngươi tên ngu ngốc từ thỏ nhị gia đánh thành đầu heo hay không!!
uây… Tiểu Mộc bữa này được ăn đậu hủ kha khá đấy nhỉ, cọ quá cọ lại người ta