Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 13 : Hành trình
Ngày đăng: 11:53 18/04/20
Một số tư liệu quý giá hơn đều để ở tầng hai, nhưng thân phận của Arthur không thể đi lên, dùng mông để nghĩ cũng biết bên trên có người trông coi, dù Arthur chưa bao giờ thấy có người đi xuống. Gần đây thỉnh thoảng Arthur cũng quan sát, phải tìm cơ hội lên xem xem, nếu không có khi ngạt nước tiểu mà chết mất.
"Arthur!"
"Ha ha, bạn học Avril".
Có thể nghe được sự xa cách trong giọng nói của Arthur, Avril thành khẩn nói: "Chuyện hôm qua là tớ không đúng, thật tình xin lỗi bạn!"
Thú linh ấn của tộc Rabbit là hình bán nguyệt, lúc này cũng lập lòe sáng lên, Trâu Lượng có thể cảm nhận được sự thành khẩn của đối phương, thầm than mình có chút lòng dạ hẹp hòi, cho dù trong cái thế giới kia của mình cũng có phân chia giai cấp, huống chi là đế quốc Mạnh Gia cấp bậc rõ ràng.
"Bạn làm thế là tốt lắm rồi, là tôi hẹp hòi rồi, ha ha", Trâu Lượng cười nói.
"Vậy chúng ta có phải là bạn không?" Avril hỏi.
"Đương nhiên, nếu không phải là bạn thì hôm qua tôi đã không đi, biết một người bạn nuôi ăn nuôi uống như bạn quả là chuyện vô số người hâm mộ".
Nói chuyện với Avril rất thoải mái, có lẽ do ngữ khí của đối phương rất bình đẳng, Trâu Lượng bất giác cảm thấy giống như đã trở lại thế giới của mình, thỉnh thoảng cũng không nhịn được trêu chọc một chút.
"Bạn cứ thích nói đùa, chân nhân không lộ tướng, không ép bạn một chút, bạn sẽ không chịu thể hiện mình, chẳng bao lâu là bài từ này phải danh chấn đế đô rồi". Avril cầm sách ngồi xuống bên người Arthur.
"Ha ha, giải trí mà thôi, sức mạnh mới là đạo lý cứng".
"Tài hoa cũng là một bộ phận của sức mạnh mà, bài từ này tên gì?"
"Thủy điệu ca đầu". Trâu Lượng thốt ra không hề nghĩ ngợi.
Nhất thời, một dòng máu nóng xông lên, "Mẹ, một đời là anh em, lần sau không cho phép nói nhảm nhí như thế này, anh có một miếng ăn tuyệt đối sẽ không để cho em đói!"
Là người thì ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm, Trâu Lượng phải nghĩ cách, đầu óc Ernest không quá linh hoạt, thuộc về loại hình linh trí chưa mở, hết sức đôn hậu, nhìn cũng biết muốn dạy hắn kỹ xảo tấn công gì gì đó chỉ sợ là không hiệu quả, phải phù hợp từng người mới được.
Ai cũng có ưu điểm, Ernest cũng có, dùng sở trường tránh sở đoản mới là vương đạo, nhìn gương mặt có chút đáng thương của Ernest, Trâu Lượng cũng thấy đau đầu.
Nếu như nói thành thật là ưu điểm thì đây lại là một ưu điểm chả có tác dụng lông gì trong chiến đấu.
Trước hết Trâu Lượng cũng chỉ có thể sử dụng tri thức của mình giúp Ernest đặt nền tảng, chuyện này không vội được, thần công tuyệt thế cũng không phải luyện một lần là xong.
Trời sinh ra ta tất hữu dụng, chắc chắn sẽ tìm được phương thức chiến đấu thích hợp với hắn.
Ernest là loại người nằm xuống là ngủ, nhưng Trâu Lượng không ngủ được, hắn phải nhanh chóng đề cao sức mạnh, đứng cao mới nhìn được xa, nhìn quả cầu pha lê cách đó không xa, Trâu Lượng cũng có chút thấp thỏm.
Thú linh giới quả là một sân giác đấu, tràn ngập mê hoặc và nguy hiểm, nhưng quả thật cũng là một con đường quan trọng để nghiệm chứng tài nghệ và đề cao sức mạnh, cá lớn nuốt cá bé, người có thể thể hiện mình mới có thể trở thành người mạnh thật sự, trốn tránh thử thách hiển nhiên không giải quyết được vấn đề gì.
Gần đây hắn đã khống chế thân thể không tệ, nhưng thú linh lực tăng trưởng tương đối chậm. Thân thể Arthur thuộc về dạng sinh ra đã yếu ớt, nói thẳng là không quá thích hợp chiến đấu, thú linh cũng yếu một chút so với người bình thường, muốn thay đổi tình hình này, chỉ dựa vào huấn luyện hằng ngày khẳng định đúng không đủ, phải đến thú linh giới khiêu chiến.
Lần trước hoàn toàn là ngẫu nhiên, lần này phải là một chiến đường đường chính chính.
Nghĩ đến liền phải làm được, Trâu Lượng rất rõ ràng, một bước này kiểu gì cũng phải bước ra.
Đàn ông, lúc nên sảng khoái liền phải sảng khoái, Trâu Lượng đặt tay lên quả cầu pha lê, Thú linh ấn Bear trên trán tỏa ra ánh sáng mơ hồ...