Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 167 : Được ăn cả ngã về không
Ngày đăng: 11:55 18/04/20
"Neberro phớt lờ đối phương, hắn có chút chờ mong, ván này hắn đã không thua. Dù thế nào sau này Ancient cũng phải nghe lời hắn, tại tỉnh Thần Diệu hắn lại có thêm một quân cờ.
" Đến cùng ngươi đã làm thịt con bé Olivia đó chưa, con hàng này ngon mắt như vậy, ta đã nhìn trúng từ lâu rồi đấy".
"Cẩn thận cái đầu của ngươi, đại nhân Bích Tú phát hỏa thì ngươi muốn sống không được muốn chết không xong".
"Ngươi đúng là vô vị, ta sướng sướng ngoài miệng cũng không được à? Trước kia bé con đó rất điên khùng, không biết có phải gần đây uống nhầm thuốc hay không nữa mà nghe nói trở nên ngoan ngoãn lắm rồi, đúng là chuyện lạ".
Gregg rung đùi đắc ý liếm liếm môi, "Không được, ta phải đi sung sướng, ngươi đi không?"
"Không đi".
"Mẹ, ngươi có phải đàn ông không, ta hoài nghi bây giờ ngươi còn là xử nam. Anh em, nghĩ đến chúng ta nhiều năm giao tình như vậy nên ta nói với ngươi một chân lý, kìm nèn không tốt cho thân thể".
"Ngươi muốn chết à?"
Ánh sáng lóe lên, Gregg đã bay ra ngoài, chiếc ghế hắn vừa ngồi thì chia năm xẻ bảy.
"Mẹ kiếp, phần của ngươi ta giúp ngươi xử lí vậy".
Mang nụ cười tà khí, bóng dáng của Gregg biến mất như một cơn gió.
Một chiếc xe ngựa chạy như điên trên đường tiến về Daros, trong thùng xe phi thường yên tĩnh. Vừa có tiền Trâu bạn học đã đổi một chiếc xe ngựa tám ngựa kéo rất có thể diện, lúc này vai trò của nó đã được phát huy.
Bầu không khí tương đối ngưng trọng, Thomas nhắm mắt lại, sắc mặt nặng nề, bây giờ đành phải còn nước còn tát thôi.
Chân tay Lộ Dao có chút luống cuống, lần đầu tiên tiếp xúc với Đại chủ tế ở cự ly gần như thế đối với người bình thường thì áp lực thật sự quá lớn, không phải ai cũng vô tâm như Trâu tế ti.
Cũng phải nói, lúc đầu Trâu Đại tế ti không xu dính túi cũng bị Olivia xem như một tên tiểu khất cái. Cấp bậc quả thật tương đối rõ ràng.
Nếu trong một trường hợp khác thì cho dù đang ở trước mặt Thomas Trâu Lượng cũng sẽ cười đùa với Lộ Dao nhưng lúc này thì thật sự hắn không có tâm tình.
"Lộ Dao, chị là dược sư, nói cho em nghe một chút về tình hình của chứng nhiệt độc đi, càng tỉ mỉ càng tốt".
"Nini, anh là Arthur, em có thể nói với anh là em đã làm gì trước khi bị ốm không?"
Có lẽ là do trước kia Subaru đã khen ngợi Arthur trước mặt Annie hoặc vẻ mặt Bear tương đối phúc hậu của Arthur có tính mê hoặc rất lớn nên tiểu cô nương này không hề sợ hãi, có điều thân thể nàng rất suy yếu.
Sờ sờ trán Annie, quả nhiên nóng bỏng.
"Nini ra ngoài chơi không cẩn thận ngã xuống hồ, sau khi trở về đã như vậy rồi".
"Ngã xuống hồ? Thời tiết hôm đó thế nào, trời có gió không?"
"Có, tại sao anh Arthur lại biết, hôm đó Nini thả diều suốt buổi chiều mà".
Trâu Lượng biết về cơ bản chính là bệnh cảm lạnh rồi, thể chất của người thú rất tốt nên bình thường không có việc gì nhưng thể chất của trẻ em lại khá yếu, cộng thêm lại gặp gió sau khi ngã xuống nước nên quả thật có thể bị cảm lạnh.
Đột nhiên Annie cảm thấy ngứa mũi, lập tức đẩy Trâu Lượng ra, "Đại ca tránh ra, lây..."
Hắt xì...
Một tiếng hắt xì này cũng làm những người bên ngoài giật nảy, chứng nhiệt độc dễ lây nhất là khi hắt hơi trúng người khác. Nếu là người khác chắc chắn sẽ hoảng sợ chạy ra nhưng Trâu Lượng lại rất bình tĩnh mở cửa.
Bà nội Bear, chút cảm lạnh mà phải sợ hãi như vậy à, bây giờ hắn đã nắm chắc một nửa rồi.
"Arthur, thế nào?" Subaru sốt ruột hơn bất cứ ai khác.
Trâu Lượng lập lờ, trước khi thành công hắn cũng không dám nói mạnh miệng, "Con mượn phòng bếp dùng một chút".
Không nói thêm một câu, Subaru lập tức sai người mang Trâu Lượng đi, còn Trâu Lượng vừa vào cửa liền lập tức đuổi những người khác ra ngoài.
Mở chiếc hòm mang theo người ra, kỳ thực bên trong chỉ có hai loại đồ vật: Hai quả trứng gà và một gói bã chè.
Nhớ năm đó khi mình bị sốt mẹ vẫn dùng bã chè sao trứng cho mình ăn rồi đắp chăn ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy gần như đã khỏi hẳn, còn hiệu quả hơn bất kì loại thuốc nào, chỉ mong lần này cũng có tác dụng.
Kỳ thực Trâu thần côn không hề bình tĩnh như vậy, có điều duỗi đầu một đao, co đầu cũng là một đao, kiểu gì cũng phải đánh một canh bạc.