Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 192 : Giao chiến

Ngày đăng: 11:55 18/04/20


Nếu Danbrown đã quyết định phải xử lý đối phương thì tự nhiên là phải làm triệt để. Như chiến đội Apollo thì tương đối thông minh, bởi vì là cung thủ nên bọn họ sẽ tìm đường đi qua những khu vực rộng rãi chứ sẽ không đi trong rừng, nơi này là thiên đường của sát thủ.



Bốn người đẹp đưa lên cửa, không ăn không phải phong cách của hắn.



"Chuẩn bị chiến đấu".



Trâu Lượng căn bản không dự định tránh né, mười sáu con sói hung bạo gào thét chạy tới. Nếu như là sát thủ ưu tú do Công hội sát thủ bồi dưỡng ra sẽ không chỉ biết ám sát mà còn rất giỏi tiềm hành, che giấu hơi thở, đặt bẫy. Đây mới là học vấn của sát thủ, chỉ có điều phải chịu trả giá mới có thể học được.



Mười sáu con sói hung bạo bị chọc điên cuồng nhưng lại không tìm được đối thủ, tự nhiên phát động công kích về phương hướng chúng có thể cảm thấy có hơi thở.



Sói hung bạo sát thương thuần vật lý nhưng tốc độ và linh hoạt đều tương đối tốt, am hiểu quần thể săn giết. Tất cả mọi người đều đã trải qua mấy lần thực luyện, hơn nữa vô cùng tự tin. Trâu Lượng vẫn ở chỗ cũ, Gina cùng Randy lập tức lên cây chiếm điểm cao, Patrice bay lên, Ernest, Cote, Balmer lập tức xếp thành trận tam giác.



Trâu Lượng thì mang Emma, Avril và Lộ Dao ở chính giữa, kỳ thực Emma có sức chiến đấu một trận. Sức mạnh không tồi nhưng đáng tiếc là chỉ luyện tập mà thiếu kinh nghiệm, khi thực chiến có thể phát huy sáu bảy thành đã không tồi rồi. Trâu Lượng cũng không dự định làm cho nàng mạo hiểm, huống hồ đám sói cuồng bạo này chỉ là mở màn, phía sau mới là chính chủ.



"Avril, em không cần ra tay, lát nữa khi anh bảo em tấn công thì phải ra tay toàn lực!"



"Vâng, đội trưởng".



Nỏ chữ thập của Avril đã thượng huyền, lẳng lặng chờ đợi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn



"Chú ý, giải quyết đám sói nhanh nhất có thể, khách đến rồi".



Những người trên cây và dưới đất gật đầu, trong lòng hiểu rõ, thân là sát thủ Gina đã cảm thấy nhưng còn không phát hiện được tung tích đối thủ. Nói rõ thực lực của đối phương không kém và cũng tương đối cẩn thận.



Chiến đấu bắt đầu trong nháy mắt, Trâu Lượng thoạt nhìn giống như là một gã ăn hại trốn phía sau cùng ba người đẹp, còn mấy người đang chiến đấu sức mạnh cũng không tồi.



Đám sói điên cuồng lao về phía các chiến sĩ dưới đất, cung tên của Patrice nhanh chóng bắn về phía sói đầu đàn. Trọng điểm không phải sát thương mà là làm chậm lại khí thế lao tới của chúng.




Danbrown phi thường tín nhiệm mũi dao của mình, thân pháp của hắn càng không ai bằng, ít nhất thế hệ trẻ không ai bằng, nhưng một cánh tay đưa đến. Danbrown muốn phản ứng nhưng lại phát hiện khi tư duy của hắn hạ đạt mệnh lệnh đến thân thể thì cánh tay này đã bắt được cổ hắn.



Vóc dáng Danbrown rất nhỏ, cánh tay này đã nhấc hắn lên, dao găm của Danbrown đâm ra nhưng cánh tay đang nắm lấy hắn vừa phát lực dao găm của hắn đã lập tức rơi xuống.



Thứ Trâu Lượng cầm trong tay là tính mạng sống sờ sờ, tính mạng của kẻ thù, nơi này không phải Thú linh giới.



Ánh mắt Danbrown gặp ánh mắt Trâu Lượng, Danbrown không thể tin được kẻ phá giải bước chân phải giết của hắn vậy mà là... Tế ti,... Tế ti kiến tập!



Mặt Danbrown đỏ bừng, trong tích tắc hắn nhìn thấy trong mắt đối phương một nụ cười tà khí.



Bụp...



Ám kình tràn vào, tính mạng của Danbrown tan đi theo gió, Trâu Lượng đặt tay xuống. Hắn không thể phủ nhận có lẽ thật sự trong lòng hắn đã thấm đẫm bản tính của Thú tộc.



Hai sát thủ còn sống khác trợn mắt há mồm, bọn họ đều cho rằng Danbrown ra tay thì chắc chắn ở đây không có ai có thể ngăn cản. Ai nghĩ vừa ra tay đã bị một tế ti không nổi bật nhất giết chết.



"Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta phải phạm người, giết!"



Trong mắt Trâu Lượng hiện ra một tia ánh sáng lạnh, Gina đã xuất hiện phía sau sát thủ, ánh sáng lạnh lóe qua, trên cổ xuất hiện một vết đỏ.



Gina liếm liếm dao găm của mình, rất có hình tượng, bên trong đội ngũ này nói về sức mạnh thì sau Arthur chính là nàng, đối với Arthur Gina đã sinh ra vô hạn tò mò. Là một người thú vậy mà khi giết địch lại có một tia do dự, giết thì giết, còn phải tìm lí do để an ủi chính mình, thật thú vị.



"Còn thiếu một người", Patrice từ phía trên hạ xuống.



Trâu Lượng nhíu mày, để lại người sống không phải chuyện tốt gì, có điều trong cảm giác của hắn quả thật chỉ có chín người.