Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 208 : Ca đã trở về!
Ngày đăng: 11:55 18/04/20
Trâu Lượng đã xuất hiện, khi hắn bước ra cánh cửa không gian cả người đều có cảm giác hư thoát. Kỳ thực ở chỗ này thêm một giây hắn cũng thấy buồn nôn.
Xẹt xẹt xẹt...
Ánh sáng lấp lánh, xung quanh... Bà nội Bear, hội nghị vàng sáng vàng tối sao???
Trừ ba người Bóng Ma những người khác hắn đều chưa từng thấy. Bây giờ tận mắt thấy thằng nhóc xông liền hai cửa này vậy mà là một thanh niên không có thuộc tính nghề nghiệp, thậm chí cũng chưa điêu khắc. Đám người này đều không thể kìm nén dục vọng thu đồ đệ điên cuồng.
"Tiểu huynh đệ, là ta Bóng Ma đây, làm đồ đệ của ta nhé".
"Biến sang một bên, một vàng sáng tầm thường mà đòi hỏi cái gì, làm đồ đệ của ta đi".
"Mẹ kiếp, ai dám tranh với ta, ta diệt toàn tộc hắn", Augustus cũng đã nổi bão.
"Lão quái vật, nói phét không biết ngượng à?" Sô Câu đương nhiên không nể mặt hắn.
Âm thanh ầm ĩ xung quanh, hình như bọn họ cần thu hắn làm đồ đệ. Trâu Lượng hiển nhiên không tin vào chuyện vận may từ trên trời rơi xuống. Trên người hắn không có gì cả, hình như không có giá trị gì, thế giới này không có sự yêu thương vô duyên vô cớ.
Nhìn những ánh mắt hung thần ác sát xung quanh, ý nghĩ đầu tiên của Trâu Lượng chính là ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Bỗng nhiên Trâu Lượng chỉ lên trời, ánh mắt vô cùng khiếp sợ như là nhìn thấy quái vật.
Lập tức tất cả mọi người đều nhìn lên trên trời, bao gồm cả lão già Hổ Tà, vật gì có thể làm cho một thanh niên liên tiếp qua hai cửa ải khiếp sợ như thế?
"Máy bay".
Máy bay là cái gì???
"Ha ha, Ernest, sau này nhất định phải nhớ bảo vệ anh". Nguồn tại http://Truyện FULL
Trâu Lượng cho Ernest một cái ôm kiểu gấu, cả cơ thể to lớn của Ernest cũng bị nhấc lên khỏi mặt đất. Người em trai không nhiều lời này dù không có quan hệ huyết thống nhưng lại hơn hẳn anh em ruột.
Trâu Lượng lần lượt ôm từng người trong đám Randy, thậm chí mặc kệ Gina có đồng ý hay không cũng cứ ôm một cái.
"Ha ha, rất tốt, tốt lắm, bố sống lại rồi".
"Lão Đại, anh bị động kinh à?"
"Ha ha, đại để thế. Giấc ngủ này quả thật quá dài, những năm mươi năm".
Mặc dù là một giấc mơ nhưng cảm giác trong mơ quá sâu sắc, quá chân thực, quá đáng sợ.
May mà việc lạ thường xuyên xảy ra trên người Trâu Lượng nên mọi người mãi cũng đã quen. Hơn nữa Trâu bạn học thường lấy cớ Thần thú báo mộng, lần này mọi người cho rằng có thể là Thần thú lại tìm Trâu Lượng tán gẫu rồi.
Mọi người trò chuyện mồm năm miệng mười, Trâu Lượng cảm thấy chuyện gì mình cũng không nghe thấy nhưng cảm giác hạnh phúc lại vô cùng thoải mái. Cả người đều tràn ngập sức sống và nhiệt tình. Hắn vô thức kiểm tra trạng thái thú linh của mình. Bà nội Bear, mình bị dày vò, sống không được chết không xong, cái thực luyện đường đáng chết này kiểu gì cũng phải trả lại chút lợi lộc gì chứ.
Trâu Lượng tìm một hồi lâu, suýt nữa đã chửi bới lên. Thuộc tính gì cũng không có thêm, cũng không hề có dấu hiệu tăng lên cấp đồng thau. Mẹ nó, cho dù cấp bậc thực luyện của mình tương đối thấp nhưng tốt xấu cũng phải cho người ta cái gì đó chứ.
Trâu Lượng vẫn cho rằng thực luyện đường hắn vào là loại đơn giản nhất. Hắn không biết đối với Thú tộc thì bọn họ không sợ chiến đấu, họ sợ nhất chính là loại khảo nghiệm tâm trí vô hình này. Nếu như không phải có trí nhớ của hai kiếp cùng một ý chí kiên định thì thực luyện đường như vậy căn bản hắn cũng không thể vượt qua. Kỳ thực nếu như Trâu Lượng đã nhìn thấy chú ngữ thoát khỏi thực luyện đường trên bia đá ngoài cửa thì hắn cũng sẽ không qua được. Thật sự quá biến thái.
Trâu Lượng không cảm thấy mình rất đặc biệt nhưng trên thực tế mỗi người sẽ có sự chuyên chú đối với những thứ khác nhau. Nhớ năm đó để luyện tập một động tác đòn liên hoàn, để đạt đến hoàn mỹ Trâu Lượng đã mất hai tháng, làm hỏng bốn cái bàn phím mới luyện thành, ngón tay cũng không còn là ngón tay nữa. Đây chính là một loại nghị lực, đối với thứ hắn cần theo đuổi thì hắn nhất định phải nhận được.
Trâu Lượng quả thật không tin được chuyện này. Khổ cực lâu như vậy, lại còn trải qua năm mươi năm đáng sợ, suýt nữa làm mình mất mạng ở đó vậy mà lại không có chút lợi ích gì???