Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 218 : Thần thú không chơi trò xúc xắc

Ngày đăng: 11:55 18/04/20


Trâu Lượng đi rồi, Olivia cũng ôm Cầu Cầu rời đi. Michiwa sau đó cũng về. Từ đầu đến cuối hai người đều không xung đột chính diện nhưng có một loại bầu không khí đối chọi gay gắt tràn ngập giữa hai người. Đây là điều không thể tránh né, nhưng hiển nhiên hai người đều còn nằm ở giai đoạn thăm dò.



Trở lại trạm dịch, Nini bắt đầu đắm chìm trong đống chiến lợi phẩm của mình, còn Trâu Lượng lại kiếm một quả cầu pha lê. Hắn còn muốn đi xem xem tầng thứ hai Thú linh giới nữa, mặc dù lần đầu tiên rất ác mộng nhưng bây giờ ác mộng đã qua. Hơn nữa ác mộng thật sự mang đến quá nhiều thu hoạch, điều này làm cho Trâu Lượng cũng không nhịn được muốn đi thử lại lần nữa.



Đóng kỹ cửa, ánh sáng chợt lóe, lần này trước mặt Trâu Lượng là hai lối đi ánh sáng mờ ảo một là tầng thứ nhất, một là tầng thứ hai. Trâu Lượng đã hoàn toàn không còn hứng thú đối với chút thú linh ở tầng thứ nhất, còn Tu La gì đó cũng chỉ như một trò chơi. Hắn lựa chọn tầng thứ hai không chút do dự.



Ánh sáng lóe lên, Trâu Lượng xuất hiện ngoài cửa. Lần này bên cửa không có ai, hắn đưa mắt nhìn quanh đánh giá bốn phía một chút, có một tấm bia đá cao hai mét.



Phía trên chính là lời giới thiệu khắc bằng từ cổ. Cảnh này gọi là Thông thiên cảnh, tên như ý nghĩa, tu luyện đến đỉnh điểm sẽ có thể thông thiên.



Trâu Lượng không thấy hứng thú với điều này. Với sức mạnh của hắn còn không biết phải đến ngày tháng năm nào, có điều xem một lát thì mắt Trâu Lượng đã đỏ lên, sau đó là chửi bới ầm ĩ.



Bà nội Bear, bên trên ghi rõ các quy tắc cơ bản của Thông thiên cảnh. Nếu như trong khi thực luyện gặp nguy hiểm hoặc cửa ải khó không thể nào vượt qua được thì có thể đọc chú ngữ để rời khỏi. Đương nhiên tùy theo từng trường hợp sẽ có trừng phạt nhất định.



Trâu bạn học phi thường đen đủi vì đã không nhìn thấy điều này từ trước. Trên Thông Thiên chi lộ hắn đã chửi đủ 18 đời tổ tông Thần thú mà vẫn không làm sao mở cửa ra ngoài được.



Trâu Lượng đá bia đá một cước không hề khách khí, thứ quan trọng như vậy mà không đặt ở chính giữa mà lại đặt trong góc, đây không phải muốn hại người sao?



Đi vào đại điện, hắn đánh giá khắp nơi. Nơi quỷ quái này tương đối nguy hiểm, tốt nhất một người hỏi thăm. Lần trước nhiều người như vậy, lần này...



Ơ, một lão già, hơn nữa ông già này rất kỳ quái, cũng không có trang bị như hắn, rất đặc biệt!



"Tiền bối, có thể hỏi thăm ngài chút chuyện không?"



Trâu Lượng đi tới, lão già như đang ngủ gà ngủ gật mở mắt ra, con mắt nheo nheo, "Ha ha, tiểu huynh đệ, ta đợi ngươi hồi lâu rồi".
"Tiền bối, thứ này thật sự thần kỳ như vậy sao, có thể biết trước tương lai?"



Trâu Lượng rất tò mò, ở chỗ này hắn đã thấy quá nhiều thứ không theo quy luật, bao gồm năng lực kia của chính hắn. Năng lực về thời gian và không gian không thể nghi ngờ chính là những năng lực thần kỳ nhất.



Hổ Tà cười cười nhìn thoáng qua Trâu Lượng, "Ngươi cảm thấy dự tính tương lai thì có làm thay đổi tương lai không?"



"Cái này ta không hiểu", Trâu Lượng suy nghĩ một chút, với phương thức tư duy của hắn trong kiếp trước thì khi ngươi biết trước tương lai thì đồng thời cũng đã thay đổi tương lai. Tương lai vĩnh viễn là không xác định. Điểm này Trâu Lượng cũng nghĩ như vậy, nhưng nhà khoa học vĩ đại nhất của loài người, Einstein, cũng được cho rằng rất có khả năng là người xuyên việt ( điểm này bây giờ Trâu Lượng càng tin tưởng bởi vì chính hắn đã trải qua), trước khi chết vẫn kiên trì một câu: Thượng Đế không biết chơi xúc xắc.



Hắn gần như cố chấp cho rằng tương lai là có thể dự tính và hơn nữa sẽ không bị thay đổi.



"Thượng... Thần thú không biết chơi xúc xắc, đại khái tương lai sẽ không thay đổi".



Trâu Lượng thuận miệng nói.



Hổ Tà ngây người, cái lưng còng dần dần thẳng lên, ánh mắt trở nên nóng bỏng, "Ngươi, vừa rồi ngươi nói gì?"



"Khụ khụ, tiền bối, ta nói linh tinh mà, đại khái Thần thú cũng không chơi xúc xắc, ha ha".



Hổ Tà thở dài nhìn lên trời, "Sư phụ, rốt cục ta đã nhìn thấy người có thiên phú hơn mình rồi. Lượng, câu thứ nhất trong lời mở đầu của Dịch thuật sư chúng ta chính là Thần thú sẽ không chơi xúc xắc. Những lời này phải mất năm mươi năm ta mới rõ ràng, Thông Thiên chi lộ, chẳng lẽ ngươi sẽ đi Thông Thiên chi lộ..."



Trâu Lượng ngất rồi, hắn không thấy hứng thú đối với cái gì Dịch thuật gì đó, mặc dù hắn thấy hứng thú với dự tính tương lai nhưng tựa hồ rất phiền phức, hắn không muốn biến mình thành thầy bói.



"Tiền bối, cái này, ta không hứng thú với Dịch thuật, ngài cũng đừng chú ý đến ta", trước tiên Trâu Lượng phải chặt đứt ý nghĩ thu đồ đệ của đối phương để tránh phiền phức.