Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 233 : Cả gan làm loạn
Ngày đăng: 11:56 18/04/20
Samuel chú ý tới tay của Trâu Lượng, quả thật không giống vẻ tinh tế của điêu khắc sư linh hồn bình thường. Muốn trở thành điêu khắc sư linh hồn chẳng những phải có cảm giác thú linh và thiên phú khống chế thú linh mà còn phải có một đôi tay tinh tế. Tay của Bear bất kể nam nữ đều chẳng liên quan gì đến tinh tế cả.
Tay Trâu Lượng cũng vậy, bàn tay như thế nào làm sao có thể điêu khắc với tốc độ cao nhỉ?
"Hội trưởng, ngài nhìn như vậy làm ta cũng thấy hơi xấu hổ", hiển nhiên Trâu Lượng đã chú ý tới sự thất thần của Samuel. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho Samuel cũng cảm khái quá nhiều.
Samuel cười cười, qua việc lần trước Trâu Lượng tìm hắn đàm phán để cứu vãn vị trí của hắn cũng như nhận về một khoản tiền quan trọng cho Thần miếu. Hắn đã biết người trẻ tuổi này không hề thích đuổi tận giết tuyệt, hắn luôn muốn Jerusamer duy trì được sự ổn định.
"Arthur, ngươi thấy thế nào về tương lai của Jerusamer chúng ta?" Samuel hỏi. Phòng khách quý này tương đối riêng tư, những người khác phi thường biết điều không tới quấy rầy.
Trâu Lượng nhìn thoáng qua Samuel, hắn biết đối phương muốn thám thính hư thực một chút. Samuel và Sarah hoàn toàn nằm ở thế bất lợi quả thật đã cảm thấy nguy hiểm. Đối với họ mà nói thất bại chính là thất bại, nhưng thất bại không hề đồng nghĩa với kết thúc. Tuy nhiên nếu như bị bên trên sa thải thì lại là tai ương ngập đầu.
"Cố gắng của Hội trưởng đại nhân trong lĩnh vực điêu khắc linh hồn ai ai cũng biết, Quan cầm quyền Sarah quản lý chính vụ mới có sự phồn vinh của Jerusamer bây giờ. Ta cảm thấy dưới sự lãnh đạo của Hồng y đại chủ tế Jerusamer sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, phồn vinh hơn. Mà đây tuyệt đối không phải việc một người hoặc riêng Thần miếu có thể hoàn thành. Chỉ có Thần miếu, Công hội điêu khắc sư và Quan cầm quyền đồng tâm hợp lực mới có thể làm được".
Trâu Lượng nói chậm rãi, dù sao cũng là người đã nghe thời sự trên TV hai mươi năm, nói chuyện kiểu này quả thực chính là chuyện nhỏ.
"Tốt", Samuel lập tức vỗ tay, đối với hắn mà nói thì giữ lấy vị trí của mình là quan trọng nhất, nếu như có thể đạt được thành tích nhất định thì càng lý tưởng.
Dù sao người hắn phải đối mặt là Hồng y đại chủ tế, cho dù có thua thiệt thì cũng là bình thường, Công hội điêu khắc sư cũng sẽ không làm gì hắn. Về đại cục, ba thế lực lớn rắc rối phức tạp thẩm thấu lẫn nhau. Không phải nói nhất định phải tiêu diệt đối phương, mà trong tình hình hiện nay muốn tiêu diệt cũng là chuyện không thể.
Dù sao Trâu Lượng chỉ là tế ti kiến tập, song phương có trao đổi cũng chỉ điểm đến là dừng. Nhưng về cơ bản đã hoàn thành thăm dò, Trâu Lượng chính là thay mặt cho Thomas. Kỳ thực yêu cầu của Thomas cũng rất đơn giản, đó chính là làm cho Công hội điêu khắc sư bắt đầu nộp thuế cho Thần miếu.
Tỉnh Thần Diệu đều nhìn chằm chằm Jerusamer và Daros, mặc dù nguyên lão hội đã đưa ra quyết định nhưng trong hiện thực còn có rất nhiều vấn đề. Chấp hành mới là mấu chốt, mà điểm này phải căn cứ vào sức mạnh.
"Đây không phải vấn đề cấp bậc, hàng ngũ sứ đồ có chín đại chủ quản phân quản đế đô và tám tỉnh lớn, họ đều là cao thủ đỉnh cấp. Mặc dù không có quan hệ trực thuộc nhưng dù sao đế đô cũng cao hơn một chút. Trước kia đại nhân William có biệt hiệu là răng thần chết, đã từng ám sát thành công sát thủ cấp vàng sáng... Bạn có thể sống rời khỏi đế đô đúng là chuyện lạ".
Gina cũng không biết nói gì cho phải, ai gặp đại nhân William mà không khúm na khúm núm mà người trước mắt này lại dám bắt hắn viết giấy ghi nợ.
Trâu Lượng cũng há to miệng, gã mắt tam giác đó trông kiểu gì cũng giống một lão yêu tinh chơi trò quyền mưu, ám sát sát thủ cấp vàng sáng, mẹ nó...
Ám sát là một môn học vấn, sức mạnh không nhất định phải mạnh hơn đối phương. Nhưng trong các loại mục tiêu khó đối phó nhất chính là sát thủ, bản thân sát thủ đã giỏi về ám sát, sát thủ cấp vàng sáng, mẹ, mẹ, mẹ nó...
Người không thể đánh giá qua tướng mạo.
Có điều nghĩ lại cũng chẳng sao, thiếu nợ thì trả tiền, mình cũng không cướp đoạt.
Khoát khoát tay, Trâu Lượng cười, "Tớ làm việc lại phải trả tiền, hắn nhận được lợi ích. Tớ để ý gì đến việc hắn là ai! Hơn nữa tớ cũng không hứng thú gì với hàng ngũ sứ đồ, cùng lắm chỉ là các ngươi giúp ta xử lí vài việc, ta trả lại một nhân tình".
"Tại sao bạn không chịu ngồi yên được nhỉ, đi một chuyến đế đô mà đã đắc tội cả hai gia tộc Gabriel và Nicola", đôi khi Gina cũng thật bội phục Arthur. Nếu là người khác sợ rằng ngay cả ngủ cũng không ngủ được, nhưng hắn lại như không có việc gì vậy.
Thân là một thành viên của hàng ngũ sứ đồ, hơn nữa còn là nhân viên lâu năm nên Gina quá rõ ràng sự đáng sợ của hai gia tộc lớn. Đây thuộc về phạm trù hàng ngũ sứ đồ cũng không muốn trêu chọc.
"Đều là người khác chọc tớ, kỳ thực chọc tớ cũng không sao nhưng dám bắt nạt người bên cạnh tớ thì tớ không thể nhẫn nhịn được. Nếu có người dám bắt nạt bạn, tớ cũng phải liều mạng với hắn bất kể hắn vâng lời ai!"
Trâu Lượng nói thoải mái.
Mặt Gina hơi đỏ lên, "Tớ là gì của bạn chứ, hừ, còn chưa có ai có thể bắt nạt được tớ".