Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 296 : Quật cường

Ngày đăng: 11:56 18/04/20


Mấy người Công hội nhà mạo hiểm dùng ánh mắt trao đổi với nhau, cuối cùng đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.



Khóe miệng Maciel lộ vẻ đắc ý, cho dù đi theo muộn nhưng dù sao vẫn là quý tộc, là người có thân phận, không phải một Công hội mạo hiểm nho nhỏ có thể so sánh.



Không chỉ những quý tộc lâu đời này hiểu tình hình mà một vài thế gia nhỏ cũng lộ ra vẻ mặt hả hê.



Gia chủ thế gia Cecil buôn bán hàng da luôn luôn thuộc nhóm hạng 2 tại thành Jerusamer là Stephen Cecil cầm một chén rượu đi qua bên người Ranu, cũng không biết là bị vấp chân hay là vì sao mà chén rượu trái cây đỏ tươi trong tay bị hắt lên bàn. Rượu bắn tung tóe lên trên ngực Ranu và Milo, áo hai người chuyển màu đỏ như bị nhuộm.



"Ngươi!!"



Milo trẻ tuổi bồng bột suýt nữa lại định nhảy lên, nhưng cảm nhận được bàn tay trên vai đang dùng sức đè xuống. Milo biết, thân là phân hội trưởng, lúc này trong lòng Ranu còn giận dữ hơn mình nhiều. Nhưng có biện pháp nào? Giữa những gia tộc này, những công hội nghề nghiệp này thì Công hội nhà mạo hiểm nằm ở thế yếu. Nếu như không có những thế gia này ủy thác, không có chức nghiệp giả gia nhập thì căn bản Công hội mạo hiểm không sống nổi.



Đây chính là cái nhìn của bọn họ, triệt để xem thường!



"Hê hê, xấu hổ quá, lỡ tay".



Ngoài cười nhưng trong không cười, Stephen giơ lên cái chén không, nhưng trên mặt hắn rõ ràng viết: Coi như là bố cố ý thì ngươi có thể thế nào?



Gia tộc loại hai muốn ra mặt trong vòng tròn trung tâm như vậy là chuyện rất khó khăn, có điều đầu óc Stephen đủ linh hoạt, hắn nhìn ra mọi người ở đây đều không thích Ranu của Công hội mạo hiểm. Mặt khác, đế quốc cũng đã quen với việc xem thường loại công hội phụ thuộc các công hội nghề nghiệp khác này.



Hơn nữa Stephen đã cân nhắc, với địa vị hiện nay của tế ti Arthur thì hắn hoàn toàn không thể nào ra mặt vì một phân hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm nho nhỏ. Tế ti Arthur kết giao đều là gia tộc lớn và các thế lực như Hồng y đại chủ tế và Shaman. Một phân hội trưởng nho nhỏ, còn là phân hội nhà mạo hiểm thấp kém nhất không là cái gì. Hơn nữa Arthur muốn tung hoành Jerusamer thì phải liên hợp với các thế lực truyền thống.



Bầu không khí vòng tròn với tâm là Ranu xuất hiện sự thay đổi tế nhị.



Đám người Công hội nhà mạo hiểm chật vật như gà rơi xuống nước. Những người xung quanh mỉm cười thờ ơ lạnh nhạt nhìn Ranu và Milo như cười nhạo bọn họ không biết lượng sức mình.



Ranu chỉ cười nhạt, không hề đặc biệt để ý. Đi đến nước này hắn đã thấy quá nhiều, hắn có thể che giấu tâm tình của mình rất tốt.



Mạo hiểm, thách thức chính mình, dựa vào hai tay và tính mạng của chính mình kiếm miếng cơm. Hắn có thể đứng lên nói với tất cả mọi người, nhà mạo hiểm là một nghề nghiệp tự hào. Những nhiệm vụ mạo hiểm, những quá trình kích thích hắn trải qua còn khó hơn mười lần, một trăm lần so với nhiệm vụ thế giới ngầm do những quý tộc này mua bản đồ đi thực luyện.



Nội tâm Ranu rất kiên định, chưa đến mức nổi bão trước loại trình độ này.
Đang huyên náo, đột ngột một âm thanh vang lên làm cho mọi người lặng đi một chút.



Trâu Lượng ngẩng đầu nhìn, thì ra là nhóc con Milo trẻ tuổi theo Ranu.



Vị sát thủ trẻ tuổi này tính tình rất nóng. Lúc trước mới bị người của các thế gia và quý tộc đó lạnh nhạt và xa lánh trong lòng hắn vẫn nghẹn một bụng lửa. Bây giờ thấy những người này lại dày mặt đến kính rượu, hắn càng giận dỗi, nói gì cũng không uống.



"Đến, nào, Milo, uống một chén, hai chúng ta". nguồn TruyenFull.vn



Gã Bear Ruman lộ ra bộ ngực trần đầy lông, nói thật, có thể giống đồ tể, có thể giống chiến sĩ, nhưng không có một xíu phong độ của tế ti chiến ca.



Xắn tay áo, một chén rượu lớn đã thấy đáy, uống xong còn hướng về phía Milo lắc lắc chén rượu cho thấy ta đã uống hết rồi, rất hào phóng.



Có điều gã Milo này lại không nể đoàn tế ti chiến ca cho lắm, người tuổi trẻ tức giận không dễ nguôi như vậy.



Hắn giữ cổ, "Không uống, đại ca Ruman, lần sau tôi uống với anh, không say không về, hôm nay kiểu gì cũng không uống".



Milo tiếp tục ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, mắt nhìn trời xanh cực kì ngoan cố, hình dáng của tượng đài liệt sĩ.



"Mẹ", Ruman gãi gãi đầu, hết cách, ngay cả Ruman cũng nhìn ra bầu không khí hơi khó xử mới nghĩ cách hoà hoãn một chút.



Một đám quý tộc bên người nhìn nhau khó xử, ai cũng hiểu tại sao, nhưng bọn họ khó có thể công khai mời rượu xin lỗi một nhà mạo hiểm nho nhỏ.



Ranu biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không ổn, hắn đứng lên, miệng đầy mùi rượu, dùng sức vỗ vỗ Milo. Tên nhóc này quả thật không tồi, tính tình ngang ngạnh hệt mình lúc trẻ.



"Milo, hôm nay mọi người vui vẻ, chuyện trước đây không đề cập tới nữa. Ta kính ngươi một chén, phải uống".



Ranu nói rồi cầm một chén rượu lên đưa cho Milo. Dù sao Hội trưởng cũng không còn trẻ nữa, cũng muốn dĩ hòa vi quý.



Milo khẽ cắn môi, "Nào có chuyện Hội trưởng kính thuộc hạ của mình?"