Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 340 : Vì sự cố chấp trong lòng đó
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
Ầm!
Âm Bass nổ vang, ba âm Bass liên tục. Một chiếc xe công thành to lớn bắt đầu sụp đổ. Một tay huyết đao, một tay quyền trượng chiến ca, Trâu Lượng như Thần thú nhập hồn.
Nơi hắn đến tất cả các chiến sĩ đều điên cuồng theo. Sự mạnh mẽ vô địch, niềm tin vô địch.
Ánh lửa chiếu rọi, hình ảnh Trâu Lượng vô cùng nổi bật. Lập tức nhiều mũi tên bắn về phía hắn. Bath kêu lên một tiếng cầm lá chắn che tới. Đây là trách nhiệm của hắn. Giờ khắc này hắn vững tin người đàn ông này chính là lãnh tụ Thần thú ban cho bọn họ. Hắn sẽ dùng tính mạng để bảo vệ an toàn cho người này.
Toàn bộ tên đều bị Bath cản lại, không đỡ được thì dùng tay bắt. Người khác có thể không làm được nhưng đối với thú đấu sĩ thì điều này không hề có vấn đề gì. Không bắt được thì dùng thân thể cản lại. Đây cũng không có vấn đề gì.
Đây là chiến đấu trường kì thật sự.
Yoria gắt gao nhìn người đang vẫy huyết chiến cuồng đao và quyền trượng đó, sau một lát hắn phất phất tay, "Thu binh!"
Kèn lệnh của man tộc lại vang lên chỉ có điều lần này không phải tiến công mà là lui lại. Binh lính man tộc đông nghịt bắt đầu rút lui...
Đây là ngày đầu tiên, bọn họ giữ được rồi.
Trên tường thành không có tiếng hoan hô bởi vì đã không ai còn sức mạnh. Đây là một thời gian thở dốc ngắn ngủi của thành Doran, nhưng đây mới vẻn vẹn là ngày đầu tiên.
Trâu Lượng không có thời gian nghỉ ngơi, hắn phải chỉ huy điều phối vật tư chiến lược. Hôm nay chỉ là mở đầu, sáng ngày mai mới là lúc thật sự gian nan. Kẻ thù quả thật mạnh mẽ hơn bọn họ, nhưng bọn chúng là phe công thành, bọn chúng đến để cướp đoạt, mà thành Doran là vì sinh tồn, không có lựa chọn!
Cứ như vậy, mấy tiếng bận rộn chớp mắt đã qua, "Arthur nghỉ tay ăn một chút đi anh!"
Emma bưng đồ ăn tới, Trâu Lượng vô cùng bận rộn nhưng hắn biết cơm nhất định phải ăn no. Chiến đấu tiếp theo còn gian khổ hơn, phải duy trì thể lực. Không ăn được cũng phải ăn.
Cầm hộp cơm, Trâu Lượng ngồi lên tường thành. Bầu không khí đẫm máu tựa hồ cũng là một loại đồ gia vị. Khi ánh mắt hắn từ phương xa thu hồi lại rơi xuống trên người Emma hắn mới phát hiện lúc này không thể dùng xinh đẹp để hình dung Emma nữa. Một nữ chiến sĩ dũng cảm có một vẻ hấp dẫn thật sự làm mọi người động lòng.
"Em bị thương à?" Ánh mắt Trâu Lượng nhìn đến cánh tay Emma.
Emma lắc đầu không quan tâm, "Bị thương ngoài da thôi, hôm nay em cũng giết được sáu tên địch!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Dưới ánh trăng nụ cười của Emma tỏ ra đặc biệt mê người, vì sao trước kia mình không phát hiện chứ?
Trâu Lượng bật cười, "Không tồi, tiểu binh Emma, ngươi biểu hiện rất dũng cảm!"
Nụ cười của Emma chan chứa quan tâm. Có lẽ trận chiến đấu này đã làm cho cả hai người đều thay đổi, đều bước thêm một bước trên con đường trưởng thành.
"Arthur, anh đi khuyên chị Lộ Dao đi. Chị ấy vẫn đang không ngừng chữa trị. Với tính cách của chị ấy thì không ai ngăn được cả".
"Ôi, con bé này. Đi, đi xem xem!"
Trâu Lượng lập tức đứng lên. Không phải ai cũng hiểu nội tình chiến ca như hắn, nhất là loại chiến ca chữa trị của Lộ Dao này có chứa thành phần hy sinh nhất định. Sử dụng quá độ sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với bản thân.
Bath lặng lẽ đi theo phía sau Arthur. Hắn là vệ sĩ của Arthur.
Phòng thị chính là nơi chắc chắn nhất. Đây đã trở thành địa phương trị liệu người bị thương. Khi Trâu Lượng xuất hiện tất cả những người bị thương đều vùng vẫy muốn đứng lên. Trận chiến này đã làm cho tất cả mọi người coi Arthur như một loại tồn tại giống như thần. Đây mới là tế ti, đây mới là kỵ sĩ, đây mới là người có thể làm cho con dân của Thần thú tin cậy.
"Mọi người nghỉ ngơi cho tốt!"
Trâu Lượng ra hiệu mọi người không cần câu nệ. Các tế ti chiến ca cũng đang hỗ trợ, đây là điều trước kia tuyệt đối không thể xảy ra, quả thực nằm mơ cũng không nghĩ ra các tế ti cao cao tại thượng lại có thể giống như các nhân viên hậu cần, nhưng điều này đang xảy ra ở đây.
Đây chính là tế ti của Jerusamer, cho dù bọn họ không phải người thành Doran nhưng mỗi người ở đây đều xem bọn họ như anh em thật sự.
Mấy tế ti chiến ca hơi có khuynh hướng chữa trị đang phụ trợ Lộ Dao hát chiến ca trị liệu, nhưng sắc mặt Lộ Dao vẫn trắng xanh cho thấy nàng vô cùng mệt mỏi.
"Dừng lại!"
"Lộ Dao, chị chán sống rồi à?"
Lộ Dao vừa dừng lại thân thể đã lảo đảo, trời đất quay cuồng. Vừa rồi nàng có thể đứng vững hoàn toàn dựa vào ý chí.
"Đỡ cô ấy đi nghỉ!"
"Không, tôi không sao, tôi còn có thể chịu được".
"Im ngay, đây đã là cực hạn của chị rồi. Chị phải biết đây mới chỉ là ngày đầu tiên, kể cả chị có vắt kiệt sinh mạng cũng không đủ. Nghỉ ngơi cho tử tế, có rất nhiều cơ hội cho chị phát huy. Vết thương nhẹ thì băng bó một chút là được, chỉ có người bị trọng thương mới có thể dùng chiến ca chữa trị!"
Trâu Lượng cả giận nói, bé con này đúng là không biết sống chết.
Mặc dù thấy Trâu Lượng giận dữ nhưng Lộ Dao vẫn chỉ cười cười. Gã này chính là như vậy, chỉ biết nói người khác, còn chính hắn thì sao?
Nhưng nàng cũng thật sự rất mệt. Hắn nói cũng đúng, mới là ngày đầu tiên chiến đấu, nàng phải chuẩn bị cho một cuộc chiến trường kì.
Những người bị thương còn đang chờ được chữa trị đâu biết việc này có thể làm tế ti mất mạng, "Chúng ta không cần chữa trị nữa, chút thương tích nhỏ này không vấn đề gì cả".
Nói chuyện là một người bị gãy một tay.
"Các anh em, chúng ta đi thôi, người nào về vị trí đó. Nói không chừng trời vừa sáng đám người dã man này sẽ đến ngay đấy!"
"Liều mạng với chúng!"
Trâu Lượng lặng lẽ nhìn những người này, trong lòng hắn có một âm thanh mãnh liệt, nhất định phải giữ được, nhất định phải giữ được!
Một âm thanh yêu dị vang lên tai Trâu Lượng, một bóng người từ trên trời giáng xuống, một kiếm bổ về phía hắn.
Man tộc hưng phấn lên như gà chọi say đòn, đệ nhất cao thủ Man Hoang, ma sư tử Yoria xuất hiện!
Chát...
Trâu Lượng ngăn cản hoàn toàn theo bản năng, một ngụm máu phun ra, sức mạnh khủng khiếp suýt nữa trực tiếp giết chết hắn.
Đây chính là sức mạnh của Yoria!
Man tộc điên cuồng, thủ lĩnh của kẻ thù bị thủ lĩnh phe mình một đòn đánh chết!
Yoria bay lên ơ một tiếng, hắn không nghĩ tới một tế ti cấp đồng thau tầm thường lại ngăn cản được một đòn của mình. Đang chuẩn bị tấn công lần thứ hai, đột nhiên hắn cảm thấy không gian bên người rung động, hừ lạnh một tiếng, "Cút ngay!"
Bụp...
Một quyền đấm ra, bóng dáng Joyner xuất hiện. Mèo nữ trúng một đấm, mềm rũ từ trên không rơi xuống. Một mũi tên của Sofi cũng bị Yoria bắt được. Đột nhiên Yoria há mồm rống to một tiếng, một quả cầu ánh sáng bắn ra, tường thành trong nháy mắt bị vỡ mất một góc, Sofi cũng bị nổ văng ra ngoài.
Đây chính là ma sư tử Yoria.
Sư tử hống cuồng bạo không thể thua kém chiến ca nhưng mục tiêu của Yoria chỉ có một, đó chính là Arthur. Nơi này đáng để hắn ra tay cũng chỉ có một người như vậy.
Mà Trâu Lượng đã đứng lên, hai tay nắm chặt huyết chiến cuồng đao. Đây tuyệt đối là sức mạnh cấp vàng sáng, hắn chỉ có một lần cơ hội!
Yoria lộ ra nụ cười đùa cợt, thân hình hắn thoáng động. Vậy mà còn muốn phản kháng?
Một kiếm chém xuống, ngươi dùng mạng ra cản sao?
Đám người Ernest đều từ bên ngoài xông tới như điên nhưng đều không kịp.
Tâm cảnh Trâu Lượng như nước, coi thường sống chết. Hắn có một cơ hội duy nhất, khi hắn cảm thấy rét lạnh lập tức liền sử dụng thời gian dừng lại!
Kiếm của Yoria nhanh vô cùng, trong nháy mắt trường kiếm đâm tới. Thời gian dừng lại, một đao toàn lực của Trâu Lượng chém xuống, bóng đao quét tới cổ Yoria.
Một giây đồng hồ kỳ thực chính là trong nháy mắt.
Tăng...
Yoria đột nhiên nghiêng cổ, Trâu Lượng liếm liếm môi, máu chảy xuống dọc theo thân đao, "Thật sự đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa!"
Hắn không kịp rút đao về, chiến đấu dồn dập, tốc độ của Trâu Lượng đã chậm lại.
Kiếm đâm tới...
Giờ khắc này thời gian dường như lại đứng yên, cuối cùng vẫn không vượt qua được cửa này...
Máu bắn tung tóe...
Yoria cũng ngơ ngẩn, một người phụ nữ lại đỡ lấy kiếm của hắn, hắn không thích giết phụ nữ, nếu không sát thủ kia cũng không chạy được...
Kiếm của Yoria đâm vào ngực Emma, trong nháy mắt Trâu Lượng không nghe được âm thanh gì, đầu óc trống rỗng. Trong mắt Emma không có đau khổ, nàng chỉ nhìn hắn, ánh mắt chứa chan lưu luyến.
Từng viên ngọc trai trong suốt từ trên ngực nàng rơi xuống, đó là món quà duy nhất Trâu Lượng tặng Emma.
"Arthur, em...yêu anh".
Đến giờ phút này Emma mới lấy được dũng khí nói ra điều này.
Âm thanh này như sét đánh ngang tai. Đã hai kiếp, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ nói với hắn những lời này. Đến tận lúc chết người phụ nữ này mới có dũng khí nói ra, bởi vì nàng cảm thấy mình không xứng với hắn.
Không biết đã bao lâu Trâu Lượng không nhớ đến Olivia rồi. Cho dù tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang cố gắng vì nàng, kể cả chính bản thân Trâu Lượng cũng cho rằng như vậy. Hắn và nang nên ở bên nhau. Nhưng không biết từ bao giờ hắn lại nghĩ đến Emma nhiều hơn, nghĩ đến tiểu "nữ nô" của mình, chỉ vì nhục dục hay sao?
Đến tận lúc này Trâu Lượng mới biết thì ra người hắn yêu nhất vẫn ở bên người mình, vẫn ở bên người!!!
"Ngươi chính là Arthur? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là con gái Quan cầm quyền, ngươi dám miệt thị ta!"
Âm thanh của Emma tựa hồ còn bên tai, lần đầu tiên hai người gặp nhau, vẻ mặt cao ngạo của Emma...
Cô gái đáng yêu kia đã thay đổi vì hắn, trở nên bao dung vì hắn, hi sinh hết thảy vì hắn...
Trâu Lượng ôm Emma, ôm rất chặt. Hắn cho rằng mình không sợ gì hết, nhưng vì sao luôn đến lúc đánh mất con người mới rõ ràng...
Tâm tình của Yoria hoàn toàn bị phá hoại, hắn ghét nhất là tự tay giết phụ nữ. Dù sao cũng đã chết một rồi, thôi thì đưa cả hai người cùng đi vậy.
Kiếm của Yoria giơ lên cao chém về phía Arthur.
A a a a...
Ầm ầm...
Bên tai tất cả mọi người trên chiến trường, bất kể là Man Hoang hay là Thú tộc đều vang lên âm thanh như sấm rền. Âm thanh này trực tiếp vang lên từ trong đầu!!!