Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 421 : Chiến đi, anh em
Ngày đăng: 11:58 18/04/20
Gió và hổ!
Sức mạnh của Montaeris đã có thể điều khiển khí áp.
Trâu thần côn cũng nhìn với vẻ ngưỡng mộ!
Đánh đến đây Peloponnisos mới hơi lộ ra một chút như vậy.
Năm thành sức mạnh?
Hay chưa đến?
Trâu thần côn cũng không đoán được.
Peloponnisos lại giơ tay lên, Khỉ vội vàng lắc gậy, "Ta nhận thua".
Mẹ, hoàn toàn không thể đánh được. Khỉ vẫn tương đối tự tin đối với sức mạnh của mình, cho dù không mạnh bằng Peloponnisos nhưng với côn pháp của mình cộng thêm bảy mươi hai đường côn đánh xuống thì sắt thép cũng bị đập thành sắt vụn, chẳng lẽ đánh vào trên người Peloponnisos lại chỉ như gãi ngứa thôi sao?
"Peloponnisos thắng, lọt vào vòng sau!"
Peloponnisos không làm nào động tác nào mà chỉ xoay người rời đi. Hiển nhiên trận chiến đấu này không hề làm cho hắn thỏa mãn.
Ầm ầm...
Bức tường phòng hộ phía sau Khỉ sụp đổ.
Con bà nó, thì ra hắn vẫn còn hạ thủ lưu tình. Khỉ đột nhiên cảm thấy tính mạng của mình đúng là vừa dạo qua một vòng trước cửa âm phủ, suýt nữa đã đi gặp Thần thú rồi.
Trận thứ hai, Michiwa gặp Lolita.
Đây có lẽ là trận đấu đẹp mắt nhất, đám người thú lập tức hò hét, huýt sáo điên cuồng. Biết làm sao được, đây chính là đặc quyền của người đẹp, cho dù sức mạnh không ra gì cũng vậy.
Huống chi trình độ của hai người này tuyệt đối sẽ không yếu hơn cặp đầu tiên.
Michiwa, tộc Thiên Mị toàn năng. Lolita, sát thủ tộc báo gợi cảm. Cặp đùi đẹp trắng như tuyết đó luôn có thể dụ dỗ linh hồn của thú tộc. Có lẽ sau trận chiến này mỹ danh của hai người sẽ càng lan xa.
Trận chiến này cơ bản không có mùi thuốc súng gì, chỉ là sự luận bàn giữa hai người bạn tốt. Michiwa cơ bản không sử dụng khả năng bay mà đối mặt trực diện với tấn công của sát thủ trên mặt đất. Lolita toàn lực ứng phó, trong đó có cả chiêu cắt kéo đoạt mạng của cặp đùi đẹp thon dài. Thực sự không biết có bao nhiêu người muốn nếm thử cảm giác bị cắt kéo này.
Có điều năng lực của nàng mạnh đến đâu cũng chỉ có thể phát huy một chút trước mặt Michiwa. Trận đấu sục sôi ngất trời này tiến hành hơn mười phút rồi chấm dứt với thắng lợi của Michiwa. Song phương đều không bị thương, kết quả cũng như trong dự liệu.
Sau khi một trận đấu chấm dứt sẽ có thời gian nghỉ ngơi hơn mười phút, đồng thời sân đấu cũng phải tu sửa một chút.
Khỉ và Lolita đã bị loại, có điều hai người cũng không quá buồn bực. Nếu như gặp đối thủ khác có thể hai người còn có sức đánh một trận, nhưng đối thủ của hai người đều quá ngang tàng, tiến vào vòng hai đã không thể trông chờ vận may nữa mà phải dựa vào sức mạnh.
Ba trận đầu tất cả đều là "nội chiến", trận ba Trâu Lượng sẽ gặp Montmar. Montmar và Saphire đều được coi là một trong hai Bỉ mông xuất sắc của thế hệ trẻ.
Một có cuồng hóa, một có huyết thống vàng.
Montmar xoay tròn càng ngày càng hung mãnh, mà hắn cũng đã phát hiện không đúng. Tần suất xoay tròn này căn bản không phải của hắn, hắn muốn thay đổi, đã thay đổi thì tự nhiên phải phát lực, cho nên thân thể to lớn của hắn bắt đầu vùng vẫy, hắn muốn chạy thoát đôi ma thủ của Trâu Lượng!
Xẹt xẹt...
Mặt đất bị xé ra một khe nứt dài bốn năm mét, nhưng Montmar phát hiện thân thể hắn như bị một sức mạnh vô hình lôi kéo, không hiểu sao hắn vừa văng ra lại bị kéo trở lại, mà hai tảy của Arthur vẫn đang chờ hắn!
Ma lực?
Ầm ầm ầm...
Bất kể Montmar dùng sức theo phương hướng nào thì chỉ cần vừa phát lực đã có một sức mạnh lớn hơn kéo hắn trở lại vị trí cũ.
Cảnh tượng vô cùng kì diệu!
Bỉ mông xoay tròn muốn thoát khỏi bàn tay Đại tế ti Arthur, nhưng vừa bắn ra, chỉ cần đụng vào bất cứ thứ gì đều sẽ bị bật trở lại, đôi tay kia giống như đôi tay của thần!
Tại sao có thể như vậy??
Đừng nói các tuyển thủ ở đây mà cho dù là những người mạnh của Công hội chiến sĩ ngồi trên hàng ghế VIP cũng không nhất định có thể rõ ràng.
Monphistle nhìn không chớp mắt, ông ta không nhìn hai tay Trâu Lượng mà chỉ nhìn vẻ mặt ung dung của hắn!
Đây căn bản không phải vẻ mặt một chiến sĩ cấp đồng thau nên có.
Hơn nữa thân là một trong mười đại cao thủ của Mông Gia, Monphistle có thể cảm thấy một loại đồng cảm với loại vẻ mặt này. Thông thường chỉ có những người mạnh ở cấp bậc của hắn mới có vẻ mặt này, đó là sự bình tĩnh phát ra từ nội tâm mà chỉ có những chiến sĩ đã thật sự từng trải mới có thể có được.
Một đồng thau?
Có thể từng trải được bao nhiêu?
Khóe miệng Trâu Lượng lộ vẻ tươi cười. Cũng tàm tạm rồi, hai tay hắn đột nhiên kéo về, thân thể to lớn của Montmar cũng lập tức bị kéo lại dường như không có sức nặng. Lần này Trâu Lượng không quay tròn nữa mà hai tay đột nhiên phát lực.
Ầm ầm...
Montmar đã hoàn toàn đánh mất khống chế đối với thân thể, thân thể to lớn lập tức bị đẩy văng ra ngoài. Hắn muốn dừng lại, hắn đã dùng hết sức bình sinh nhưng hoàn toàn không dừng lại được. Cảm giác vô lực chưa từng có, như mình đang chống cự với chính mình đồng thời còn phải đối phó với ngoại lực chồng lên.
Buenaven không nhịn được thán phục, "Kỹ thuật hoàn mỹ!"
Đây mới là cái gọi là bản chất của Thái Cực, Montmar vĩnh viễn không thể giãy ra được. Sức xoay tròn này vốn đến từ chính hắn, chống lại chính mình đồng thời còn phải chống lại sức mạnh sinh ra trong quá trình xoay tròn, huống hồ còn có lực đạo của Arthur nên hiển nhiên hắn không thể nào thoát được.
Nhưng muốn tạo thành sự xoay tròn tuần hoàn này thì phải có một sức mạnh và khả năng khống chế không tưởng tượng nổi.
Ầm...
Montmar như thiên thạch đánh vỡ tường phòng hộ, trực tiếp va chạm tạo thành một cái hố to ở bên dưới khán đài. Đồng thời giữa hắn và Arthur xuất hiện một mảnh đất đã bị cày xới không còn hình dạng gì.