Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 45 :
Ngày đăng: 11:53 18/04/20
"Không có", Trâu Lượng nhún vai, Ernest bên cạnh chỉ cười ngây ngô, hắn rất ít nói mà chỉ thích nghe.
"Bạn đúng là đồ đần, đừng nói cho tớ biết là cái gì bạn cũng không cần, đây chính là công lao cực lớn!"
"Tớ bảo đại nhân Shaman tặng bạn cho tớ", Trâu Lượng nghiêm trang nói.
Mặt Olivia lập tức đỏ lên, "Đồ háo sắc, nói huyên thiên cái gì?"
"Đáng tiếc là đại nhân Shaman nói ngài không làm chủ được".
"Hừ, đương nhiên hắn không làm chủ được..., A, dám trêu ghẹo tớ!" Nhìn dáng vẻ lấm lét của Trâu Lượng, Olivia đã biết mình mắc lừa rồi. Olivia đuổi theo Arthur hành hung một trận.
Kỳ thực nắm đấm trắng mịn này đấm trên người giống như xoa bóp, rất thoải mái.
Avril cười cười, mặc dù Olivia ranh mãnh nhưng đụng vào Arthur cũng chỉ có chịu thiệt. Tộc Bear vốn thành thật bây giờ lại thành ra như thế, đúng là sai lầm của thần thú.
"Đại nhân Shaman chắc chắn ban tặng phẩm cho bạn rồi, huân chương Giáo hoàng chói lọi phải không?" Avril cười nói.
"Vẫn là Avril thông minh, là huân chương thần thú vinh quang. Ôi! biết trước thì đã đòi một khoản tiền thưởng đủ để mời các bạn ăn một bữa thoải mái, đúng là đáng tiếc".
Sự tiếc hận của Trâu Lượng là phát ra từ nội tâm, người đàn ông nào không có tiền đều rõ ràng sự đau đớn này.
Olivia và Avril đưa mắt nhìn nhau, thật không biết quái vật trước mắt đến cùng là thông minh hay là kẻ ngốc.
Ai cũng nói Bear ngốc, tên này đúng là ngốc thật. Một thiết kế vô giá như vậy lại để lão lưu manh Thomas kia lừa mất. Đàng hoàng trở thành vinh quang của cả thần miếu Jerusamer, cực kỳ không biết xấu hổ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Tức giận thì tức giận nhưng sau khi tỉnh táo lại vẫn phải giải quyết vấn đề. Đào chân tường, không, phải nói là cho nhân tài một không gian phát huy lớn hơn. Đây là chiêu Công hội điêu khắc sư am hiểu nhất, thế giới này không có ai có thể ngăn cản được tửu sắc tài vận. Huống hồ vẫn là một Bear ngờ nghệch, đơn thuần, ngốc nghếch.
Lúc này bạn học Arthur mang theo vòng sáng "đơn thuần" đang nghe Olivia mở diễn xướng hội, kỳ thực... là truyền thụ chiến ca. Trâu bạn học cố ý nghe không hiểu, làm cho Olivia tử tế phát huy, nghe giống như người đẹp, tiểu công chúa, mở diễn xướng hội cá nhân cho riêng mình, đúng là một chuyện hạnh phúc.
"Đến cùng nghe rõ hay chưa vậy?" Cho dù vô cùng tự tin đối với chiến ca của mình nhưng đồ đệ quá ngốc đúng là làm sư phụ tức chết.
"Không kém mấy".
"Thế nào là không kém mấy, hiểu là hiểu, không hiểu chính là không hiểu!"
Khỏi phải nói, lúc làm giáo viên Olivia vẫn rất chăm chú, điều này làm cho Trâu Lượng đang chống cằm thưởng thức người đẹp cũng cảm nhận được một không khí khác lạ.
"Không kém mấy chính là hiểu một nửa, biết là biết nhưng chưa đến trình độ của bạn".
"Đúng vậy, muốn luyện đến trình độ của tớ với tư chất của bạn làm sao cũng phải luyện dăm ba năm. Học phí thì không cần, giáp biến của tớ quyết định giao cho bạn, vinh hạnh không?"
"A, tốt, nói thật tớ không muốn người khác chạm vào bạn", Trâu bạn học đang nghe nhập thần liền vô thức nói.
"Đồ háo sắc, muốn gì, muốn ăn đòn hả?" Thật sự Olivia không chịu nổi tên vô lại này. Trước mặt Avril thì hắn dám coi mình là không khí, nhưng đôi khi lại nói ra những lời tương đối khiêu khích như thế này, Olivia có chút mơ hồ, lại có chút bối rối.