Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 48 :
Ngày đăng: 11:53 18/04/20
Quay người đang chen lấn bỗng chốc thoáng đãng hẳn, vài mét quanh người Trâu Lượng không còn người nào, đồng thời một con đường đi lên tế đàn chiến đấu nhanh chóng xuất hiện.
" Là Tu La?"
" Đúng là hắn, ta đã xem hắn chiến đấu một lần!"
"Rất giống trên tranh vẽ".
"Tranh vẽ cái rắm, trang bị gì cũng không có mà còn không coi ai ra gì như vậy trừ Tu La còn có ai?"
Cái tên Trâu Lượng đọc quá méo miệng, mọi người đều thích gọi hắn là Tu La, thần thú diễn võ Tu La.
"Có trò hay xem rồi".
Trận chiến Trâu Lượng thủ tiêu Anthony Luca đã dẫn tới chấn động, hấp dẫn sự chú ý của không ít người mạnh thế hệ trẻ trong thú tộc tại các thành phố.
Không chỉ vì danh hiệu Tu La kiêu ngạo của hắn mà còn vì lượng Thú linh lực hắn tàng trữ. Ai cũng biết gã này đã thắng rất nhiều trận nhưng một trang bị cũng chưa chế tạo, nếu thắng hắn tuyệt đối sẽ thu hoạch rất nhiều. Đồng thời còn có thể ghi được một chiến tích rực rỡ trên bảng thành tích của mình. Mặc kệ hắn có phải thần thú diễn võ hay không, người nào có thể nhận được một danh hiệu trong Thú linh giới đều rất có bản lĩnh.
Trâu Lượng có thể cảm thấy sự kính sợ trong mắt những chiến sĩ này, hoàn toàn khác lúc hắn mới tới đại lục thần thú Almond.
Lên hay không lên?
Nhìn con đường đi lên tế đàn chiến đấu, Trâu Lượng ngẩng đầu mà bước, loại cảm giác này tương đối tuyệt vời. Đây là chuyện bất cứ một người đàn ông nào cũng không cách nào từ chối.
"Ha ha, cái gì mà sư tử vàng, ta cũng chỉ là đồ trắng như các ngươi mà thôi. Nghe nói gần đây xuất hiện một nhân vật khác thường, vận may không tồi nên đã đụng tới ngay. Thế nào, ta đã xem một chút, có sức mạnh để thử một chút cũng chỉ có ba chúng ta nếu như các ngươi khiêm nhường thì để ta lên nhé!"
Murphy cười nói, trong lời nói tràn ngập tự tin. Sự xuất hiện của bọn họ cũng giống như Trâu Lượng, khi loại chiến sĩ cấp bậc như họ xuất hiện những người chung quanh sẽ nhường khoảng trống. Trâu Lượng đã đi lên tế đàn chiến đấu có nghĩa Trâu Lượng tuyên chiến với mọi người xung quanh. Nếu bọn họ đã đến mà lại không lên đó chính là sợ hãi. Nếu như sức mạnh của đối phương áp đảo rõ ràng cũng thôi, còn trong tình huống đối phương không có giáp biến hay thú biến như thế này mà vẫn lùi bước, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của ba người.
Danh dự chính là thứ quan trọng nhất của thú tộc, ai cũng quý trọng.
"Chuyện của sát thủ giao cho sát thủ chúng ta tự giải quyết, ta đến!" Buenaven thấp giọng nói. Vốn hắn chính là muốn báo thù cho bạn tốt, tự nhiên không thể mượn tay người khác. Vạn nhất cái bao cát này bại rồi thì hắn sẽ mất cơ hội, hắn biết sức mạnh của hai người kia, đều là kiệt xuất trong thế hệ bọn họ, nhất là tên Murphy kia.
" Ha ha, tựa hồ hắn cũng không phải sát thủ, người này có kỹ năng kép của chiến sĩ và sát thủ, thật sự là quá kiêu ngạo. Nếu người ta được xưng là thần thú diễn võ thì sao không để một cung thủ như ta thử xem".
Santa Fe nói, khóe miệng mang sự kiêu ngạo riêng có của ưng tộc, cái mũi diều hâu ngẩng cao. Cho dù đối mặt là tộc Lion họ cũng sẽ không thu hồi ngạo khí của mình, trừ phi là đối mặt tộc thiên nga Swan nếu không coi như là gặp tộc thiên mị, ưng tộc cũng có sức đánh một trận.
"Buenaven thành Krone, ta rất muốn xem một chút sức mạnh của Santa Fe xếp hạng thứ tám cấp đồ trắng của Công hội cung thủ, ngươi thì sao?"
"Mẹ kiếp, cung thủ ưng tộc đều có tiếng vô lại, tên kia tay không tấc sắt chỉ có đường chết, có bản lãnh thì đừng bay".
"Bay lượn là năng lực thần thú ban cho ưng tộc chúng ta. Ngươi như thế gọi là ghen ăn tức ở", Santa Fe không hề khách khí bật lại. Cao thủ trong thế hệ trẻ ai cũng không phục ai, thú tộc không thịnh hành cái gọi là khiêm nhường, lùi bước chính là sỉ nhục.
"Ngàn vạn lần đừng để lật thuyền trong mương!"
Buenaven hừ lạnh một tiếng, Santa Fe không thèm để ý sải bước về phía trước, hắn phải bày ra một chút sức chiến đấu của mình trước mặt gã quái vật được xưng là sư tử vàng này.