Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 591 : Mở màn quyết chiến

Ngày đăng: 12:00 18/04/20


Trong tình hình này, những khuyết điểm tích lũy nhiều năm qua của đế quốc Mông Gia đã bùng nổ toàn diện, các vấn đề như tố chất chiến sĩ không đồng đều cũng lộ ra, bắt đầu xuất hiện lính đào ngũ.



ODonna cũng bất đắc dĩ mới phải lui lại, nếu không toàn quân sẽ thật sự bị diệt, Sally cũng đồng ý.



Nhưng trên thực tế bọn họ vẫn phạm phải một sai lầm cực kì nghiêm trọng. Trong lúc này lẽ ra chỉ có thể tử thủ đợi tiếp viện, cho dù phải chiến đấu tới người cuối cùng.



Đáng tiếc là Titan đã chết trận, cái nhìn của mỗi người đối với chiến tranh đều bất đồng.



ODonna và Sally cảm thấy Mông Gia là địa bàn của họ, có thể để kẻ thù vào trong nước rồi chậm rãi tiêu hao kẻ thù, nhưng họ đã không nhớ đến một câu: Binh bại như núi lở.



"Quân đoàn trưởng ODonna, thư cầu cứu đã được đưa đến đế đô. Chúng ta cần tập kết nhiều quân đội hơn, đặc biệt là phải tìm được biện pháp giải quyết Long Ma!"



Mấy ngày nay Sally cũng rất lo âu.



"Thật sự không được thì chúng ta lại lui lại, số quân hiện nay của chúng ta hoàn toàn không đủ phòng ngự".



ODonna cũng rất đau đầu, "Ta đã lệnh cho Công hội nhà mạo hiểm điều nhà mạo hiểm tới tham gia chiến tranh, phía sau đã là đất đai của Mông Gia, chúng ta không thể lùi nữa, chỉ có thể dựa vào thành trì tác chiến".



"Nhưng..."



Sally cười khổ, ngay cả pháo đài chiến tranh cũng không ngăn chặn được, nói gì đến một thành phố.



Lúc này lính truyền lệnh của Giáo đình đã đến.



"Quyền quân đoàn trưởng ODonna nghe lệnh, từ bây giờ ngài tiếp nhận vị trí quân đoàn trưởng quân đoàn Chói Lọi, Sally là phó quân đoàn trưởng, tử thủ thành Bado. Viện binh sắp đến, lui lại sẽ xử theo tội phản quốc!"



Đây chính là mệnh lệnh cuối cùng của Giáo hoàng.



ODonna và Sally chỉ có thể nhận lệnh, có điều bọn họ hoàn toàn không biết trận chiến tranh này phải đánh thế nào.



Sức mạnh của họ không hề yếu, chỉ tiếc bọn họ thiếu một thứ, đó chính là niềm tin!
Là Giáo hoàng, ông đã chờ đợi ngày này rất lâu rất lâu rồi.



Giáo hoàng dần dần bay lên, trên người bắt đầu tỏa ra ánh sáng. Tiếng hò hét như thủy triều của Hannibal tạo thành sức ép không khí tràn tới, gương mặt hiện đầy nếp nhăn của Giáo hoàng dần dần giãn ra. Thời gian đang quay ngược trên người Giáo hoàng, Benedict mười lăm tựa hồ đã khôi phục lại thời kỳ thượng đỉnh ba mươi tuổi.



Không sai, là thanh xuân, là sức mạnh.



Đó là Giáo đình thiên hạ vô song, đó là người phát ngôn của thần: Giáo hoàng!



Quyền trượng của Giáo hoàng chỉ vào kẻ thù, mặt đất lập tức run rẩy.



Quân đoàn Hannibal đã bắt đầu khởi động nhưng Giáo hoàng lại chưa phát động mệnh lệnh công kích.



"Bất cứ dị đoan nào đều sẽ phải tiếp nhận cơn giận của thần!"



Âm thanh truyền khắp chiến trường không hề trở ngại, không thứ gì ngăn cản được. Mà cùng với sự giận dữ của Giáo hoàng, mặt đất chấn động, đoàn kị sĩ tiên phong của Hannibal ngã dúi dụi. Khe nứt xuất hiện trên mặt đất, dường như mặt đất cũng cảm nhận được sự giận dữ của Giáo hoàng.



"Ta nói, những tín đồ kiên định sẽ nhận được vinh quang của Thần thú!"



Quyền trượng chỉ lên không trung. Không trung đang bị mây đen của đại chiến bao phủ bắt đầu phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu xuống trên người các chiến sĩ, sức mạnh tràn ngập thân thể mỗi người.



"Thần thú vinh quang!"



"Thần thú vinh quang!"



Tất cả mọi người rút kiếm ra, đại quân ầm ầm lao về phía kẻ thù.



Bọn họ là Giáo đình bất bại, bọn họ đại biểu cho ý chí của thần.



Đây là trận chiến quyết định vận mệnh của đại lục, rốt cục đã mở màn.