Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 66 : Cầu Cầu
Ngày đăng: 11:54 18/04/20
Tiểu yêu thú liếm thử khúc cá, đôi mắt nhỏ lập tức sáng lên, bắt đầu vừa vẫy đuôi vừa ăn.
Tâm tình Trâu Lượng tốt đẹp nên ăn cũng rất ngon miệng, rất nhanh hắn đã giải quyết xong phần của mình, có điều vẫn không thật sự no, cho dù còn muốn ăn thêm nhưng nghĩ đến con quái vật to lớn trong hồ đó lại đành nhịn xuống, huống hồ hắn lại không biết bơi, có xuống hồ thì cũng là cá bắt hắn chứ không phải hắn bắt cá.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trâu Lượng quyết định đi vòng quanh hồ thăm dò một chút môi trường xung quanh, thuận tiện kiếm thứ gì làm bữa khuya, hắn vừa đi được một đoạn đã phát hiện phía sau có thêm cái đuôi.
Đột nhiên xoay người, "Đừng theo tao nữa, mày mà theo là tao cắn đấy!"
Tiểu yêu thú giật nảy, tủi thân kêu hu hu.
" Mẹ, tao sợ mày rồi, lại đây nào".
Tiểu yêu thú lập tức vẫy đuôi đi tới.
" Không tồi, rất có nhân tính đấy chứ, sau này mày theo tao lăn lộn nhé", Trâu Lượng vuốt ve tiểu yêu thú, không nghĩ tới tiểu quái vật này thịt không ít, chính xác là béo tròn, "Sau này mày tên là Cầu Cầu, ok?"
Trâu Lượng cầm lấy dao điêu khắc mở đường, quái vật nhỏ ngoan ngoãn theo ở phía sau, kỳ thực trong lòng Trâu Lượng là sợ cô quạnh, ở nơi rừng núi hoang vu nguy cơ tứ phía này có một con vật làm bạn có thể làm cho hắn không nổi điên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Cảm giác trèo đèo lội suối tương đối không dễ chịu, hơn nữa Trâu Lượng có thể cảm thấy khu vực xung quanh đều bao phủ một luồng thú linh mạnh mẽ, chưa đi bao lâu đã phát hiện một quái vật, lúc Trâu Lượng phát hiện thì không ngờ nhóc con theo đuôi hắn cũng có thể cảm thấy, thậm chí sớm hơn hắn một chút.
Trong Bách khoa quái vật có nhắc tới loài này, một loại yêu thú hình người gọi là thú Gobota, yêu thú trung cấp, da cứng thịt dày, có trí tuệ nhất định, tương đối không dễ xử lý, về cơ bản gặp quái vật trung cấp thì Trâu Lượng chỉ có thể đi đường vòng.
Cầu Cầu bị mùi vị của thịt nướng đánh thức, Trâu Lượng chia cho nó một khối lớn, Cầu Cầu lập tức rỏ dãi bò đến bên cạnh miếng thịt to gần bằng nó, nhe hai cái răng cửa nhỏ bé bắt đầu ăn thịt, có điều lập tức lộ ra dáng vẻ tủi thân.
"Làm sao, không ăn được à?"
Trâu Lượng cầm lấy cũng cắn một miếng, lập tức hắn kìm nèn cảm giác buồn nôn, mẹ nó, khó ăn đến mức này chắc đã không có thứ gì khó ăn hơn rồi.
"Ngoan, buồn nôn mà chết cũng còn hơn đói mà chết, ăn no rồi chúng ta mới có thể đi tìm thứ ngon", ngoài miệng nói như vậy nhưng nhìn tảng thịt màu xanh lá trong tay Trâu Lượng cũng hơi khó chịu, còn không bằng gặm vỏ cây.
Cầu Cầu kêu hù hù, bàn chân nhỏ chỉ hướng bên hồ.
"Muốn ăn cá hả, tao cũng muốn, nhưng tao không biết bắt cá...
Còn chưa nói xong Cầu Cầu đã chạy về phía bờ hồ, "Này, nguy hiểm!"
Nhưng đã không kịp rồi, Cầu Cầu đã chạy ra ngoài, Trâu Lượng cũng chạy theo không hề do dự, có điều thương thế của hắn chưa lành, làm sao cũng không thể so với Cầu Cầu, khi hắn chạy được nửa đường Cầu Cầu đã trở về rồi, trong miệng ngậm một cành cây, cành cây xâu hai con cá lớn.
"Ha ha, giỏi lắm!" Vừa nhìn thấy cá bụng Trâu Lượng đã sôi ùng ục, hắn không nói hai lời lập tức nhóm lửa.
Không đợi cá chín hẳn một người một thú đã bắt đầu ăn ngấu nghiến, ngay cả xương cá cũng nuốt luôn, Trâu Lượng ăn một con rưỡi, Cầu Cầu ăn nửa con, hai người, à, một người một thú cứ như vậy nằm trên mặt đất phơi bụng, cuộc đời khi được ăn no quả thật tốt đẹp.