Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 94 : So đấu!
Ngày đăng: 11:54 18/04/20
Hôm sau, đối mặt sứ giả của Công hội cung thủ, Đại chủ tế chỉ lạnh nhạt trả lời, chuyện của thanh niên để thanh niên tự giải quyết là được.
Mây mờ gió nhẹ.
Mà loại chuyện này truyền bá rất nhanh trong thượng tầng thành phố, biểu hiện cứng rắn khác thường của thần miếu làm cho nhiều người đều cảm thấy băn khoăn.
Đối với hội trưởng Công hội điêu khắc sư Samuel và quan cầm quyền Sarah thì ồn ào là chuyện tốt, Thần miếu gần đây thật sự quá ngang ngược rồi.
" Hy vọng thăng cấp Hồng y đại chủ tế của Thomas tan biến rồi", tâm tình Samuel rất khoan khoái.
Sarah cũng vậy, bất cứ một quan cầm quyền nào cũng không hy vọng trong thành thị của mình có một Hồng y đại chủ tế với tầm ảnh hưởng to lớn.
"Thomas có vẻ định được ăn cả ngã về không!"
"Người ta đau lòng cũng hợp lý thôi, đều là bạn cũ, chúng ta cũng có thể thông cảm cho hắn một chút".
"Ha ha, đúng vậy, nghe nói gần đây hắn lại bận rộn cho Xuân tế gì đó, vừa ra tiền vừa ra sức, còn tuyên truyền khắp nơi nữa".
"Nói thật ra gã Thomas này cũng là người thành thật, xem ra kích thích lần này không nhỏ, thời gian này kiếm được chút tiền sợ rằng cũng phải tiêu hết", Samuel hơi tiếc nuối.
"Cơ cấu quyền lực của thần miếu quá mục nát. Cái gì cũng phải xem xuất thân và quan hệ, đấu tranh phe phái quá kịch liệt, cũng khó trách nhân tài sẽ bị chèn ép".
Sarah cảm thán nói, không lâu trước khi Thần miếu còn thống nhất thiên hạ mà bây giờ ngay cả thế chia ba thiên hạ cũng sắp không giữ được rồi. Trên danh nghĩa là thay mặt cho quyền lực cao nhất nhưng trên thực tế chỉ còn danh nghĩa. Nhất là trải qua cải cách thuế vụ đa số thế lực đều sẵn sàng nộp thuế cho quan cầm quyền mà không muốn nộp cho thần miếu. Nhiều nhất cũng chỉ tượng trưng một chút, mà các sản nghiệp trực thuộc thần miếu quản lí đều yếu kém do nhiều nguyên nhân, chỉ còn kéo dài hơi tàn. Khi không có tiền thì nói chuyện cũng không dám nói to, thời buổi này Giáo hoàng muốn khen tặng ai cũng rất ít cầm ra thứ gì thực dụng, bình thường đều chỉ khen ngợi bằng miệng, cùng lắm tặng huân chương danh dự gì gì đó mà thôi.
"Công hội sát thủ thế nào?"
"Họ xếp thứ tám".
"Mẹ, lão quái vật Renault này thật không chịu cố gắng, cứ như vậy còn muốn chúng ta chăm sóc, đi, phái người nói với hắn nếu như Công hội sát thủ không vào được top 3 thì danh ngạch ưu tiên cho công hội của hắn sẽ bị xóa bỏ.
Thomas và Renault đã đạt thành một ước định sơ bộ chính là dành mấy danh ngạch ưu tiên cho Công hội sát thủ, như vậy có thể đề cao uy vọng của Công hội sát thủ, họ không cần xếp hàng, điều này vẫn là mê hoặc to lớn đối với đám sát thủ, huống hồ điều này còn mang ý nghĩa vinh dự to lớn.
"Tế ti Arthur, cái này... Không tốt lắm", Maru hơi do dự, dù sao thần miếu chưa từng "ngang ngược" ép người khác như vậy, sợ sẽ đắc tội người ta.
"Maru, không phải sợ đám nhân vật nhỏ này, bở lỡ dịp này sẽ không còn hiệu quả như vậy, bọn này đều cầm tinh con lừa, dắt không đi, đánh mới chịu!"
Trâu Lượng đã rõ ràng, mấy năm nay thần miếu yếu kém, cùng với sách lược của Giáo hoàng cũng chủ yếu là thỏa hiệp giữ cân bằng. Kết quả dẫn đến Thần miếu càng ngày càng yếu thế, người tốt bị bắt nạt, lúc đấu tranh làm sao có thể mềm tay!
"Được, tôi sẽ đi ngay".
"Không cần bác phải đi, dù sao bác cũng là Đại tế ti, chủ tế tương lai, loại việc nhỏ này phái người đi là được rồi, nói với hắn phải lạnh lùng, phải lạnh nhạt, chuyển lời xong đi ngay, không cần nể mặt bọn họ!"
"Được!"
Sống lưng Maru cũng thẳng lên, là tín đồ của thần thú, tới nay đều phải cúi đầu làm người, khó có cơ hội ngẩng đầu ưỡn ngực, ai không cảm thấy vinh dự?