Hương Bồ Mềm Như Tơ

Chương 2 : Ta đã trở về (Hạ)

Ngày đăng: 03:43 19/04/20


Giống như rất nhiều xí nghiệp nước ngoài, chi nhánh công ty ở Thượng Hải thuê một tầng trệt của khu công ty làm văn phòng. Ta tìm được phòng làm việc của Lăng Vi. Bí thư của nàng tao nhã lễ phép mời ta ngồi chờ, bởi vì nàng đang tiếp đãi một vị tổng tài ngân hàng, cũng bởi vì ta đến chậm hơn thời gian đã hẹn. Xe rất khó bắt, hơn nữa trên đường đi lại bị kẹt xe. Tốc độ phát triển thành thị so với trong tưởng tượng của ta còn nhanh hơn.



Ta ngồi xuống lật tạp chí xem, thoảng thoảng lại ngẩng đầu nhìn ba chữ “Phòng tổng tài” vàng óng ánh, cảm giác tựa như mộng ảo.



Cửa mở, Lăng Vi đi ra, cũng người nam nhân bên cạnh bắt tay tạm biệt, trong lúc nàng gật đầu mỉm cười, vài sợi tóc quăn rũ xuống trước ngực, phong tình vạn chủng. Ta nhìn nàng, như đang thưởng thức một bức họa.



“Vicky, giúp ta tiễn Vương chủ tịch ngân hàng.”



Đuổi xong khách nhân, ánh mắt của nàng rơi xuống trên người ta, đối với ta thản nhiên cười.



Ta đi tới ôm nàng: “Lăng Vi, đã lâu không gặp.”



Nàng vỗ vỗ ta: “Ta mang ngươi qua kia.”



“Được.”



Công việc của ta ở đây là giao tiếp, cũng không có bao nhiêu phức tạp. Không có vị tổng giám nghệ thuật nào lại trước sau không thay đổi tác phong. Công ty để bảo trì cảm giác mới mẻ, mỗi năm sẽ để cho chúng ta ra nước ngoài du lịch một lần.



“Lăng Vi, ngươi thế nào theo đuổi kinh doanh?” Ta ngồi trên ghế làm việc rộng lớn tra hỏi.



“Không tốt sao?” Nàng hỏi vặn lại.



“Được. Chỉ là có điểm không thể nghĩ ra.” Ta cười cười, “ban đầu vừa mới nghe tên của ngươi, ta còn tưởng rằng trùng họ trùng tên, sau lại thấy chữ ký của ngươi, mới tin tưởng thật sự là ngươi.”



Nàng cũng cười: “Thời điểm đó ngươi nghĩ cái gì? Ta nên là như thế nào?”



“Ừ... Lưng đeo kẹp vẽ đi đi về về trong biển người, trên người mặc áo sơ mi cùng quần jean bạc màu, trong túi có hơn mười đồng tiền, khi đói bụng ăn một gói bánh xốp...”



Không biết vì sao, ta thường xuyên mơ tới nàng như vậy, ở quảng trường nàng đưa lưng về phía ta. Tiếp đó ta gọi nàng, nàng ngạc nhiên xoay người, tóc dài xẹt qua tạo thành đường cong duyên dáng, không nhiếm bụi trần, mỉm cười với ta.



Nàng chọn mi: “Ta sống buồn chán như vậy sao?”



“Không quan hệ,” ta trịnh trọng, “Ta sẽ giúp đỡ ngươi.”



Nàng sửng sốt, không khách khí đâm cái trán ta: “Không biết lớn nhỏ, ta là Lăng Vi tỷ tỷ của ngươi, làm sao để ngươi bao dưỡng?”



Ta cười né tránh.



“Như đã nói qua,” nàng chợt tỉnh ngộ, “Ngươi trước đây đều gọi ta Lăng Vi tỷ tỷ, hiện tại sao không gọi? Hai chữ tỷ tỷ ngươi giấu đi đâu rồi?”




“Tỷ,” ta lấy lòng nàng, “Hành lý của ta tất cả thuộc về ngươi trông nom, còn có sau này quét rác lau bàn, hết thẩy đều cho ngươi làm...”



Nàng đoạt lấy ta từ trong ngực Lăng Vi, ta trực tiếp làm đệm thịt cho nàng.



Sinh hoạt bắt đầu vào một vòng tuần hoàn mới.



Ban ngày ta nằm sấp như động vật, nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi ánh mặt trời càng ngày càng yếu. Thời gian chậm chạp trôi qua. Ta rất vui vẻ.



Thẳng đến—Lăng Vi liên tục hai tuần lễ không được ăn cơm trưa, không thể nhịn nữa tìm đến ký túc xá của ta.



“Diệu Diệu, ngươi rốt cuộc có đứng dậy hay không? Không đứng lên ta liền vén chăn!”



“Ân hừ ~~” hơi thở ta mỏng manh.



“Đứng lên, mau đứng lên.” Nàng túm lấy cánh tay của ta, lay động bả vai của ta.



“Ba” một âm thanh rất nhỏ vang lên.



Ta trợn mắt: Dây áo không chịu nổi dày vò mà rơi xuống.



“Lăng Vi ~~” ta ôm lấy phần trước ngực, hai mắt rưng rưng, “Ngươi tên cầm thú này.”



“Ta cầm thú ngươi cái gì?” Nàng cư nhiên đem cầm thú làm thành động từ, “Trong vòng ba mươi phút, ngươi không thu thập tốt theo ta ra ngoài, ta liền đem ngươi lột sạch, ném ra cửa sổ.”



Ta sợ hãi mà đứng lên.



“Nói cho ngươi biết, ta hiện tại không khác gì cấp trên của ngươi, còn được Tu Uyển giao phó, để ý tới ngươi.” Giọng nói nàng từ phòng khách vọng vào.



“Phi,” ta phun một ngụm bọt kem đánh răng, “Ngươi cái này gọi là quản giáo? Ngươi đây là hành hạ!”



“Phải điều chỉnh cách sống của ngươi, không thể để cho ngươi sống hoang phí như vậy.”



“Ta thế nào hoang phí? Ngươi không có nghe thi nhân nói sao? Đêm tối cho ta màu đen mắt.”



“Còn có đại nhãn cùng mí mắt.”



Ta theo bản năng hướng về phía gương nhìn một cái, rất muốn quất chết nàng.