Hương Bồ Mềm Như Tơ

Chương 4 : Tu Uyển mở hành lang triển lãm tranh (Hạ)

Ngày đăng: 03:43 19/04/20


Hành lang triển lãm tranh của Đàm Tu Uyển rất nhanh thì trang hoàng xong bề ngoài, bắt đầu khởi công cùng lắp đặt thiết bị. Lão Lý chủ động ôm đồm tất cả mọi chuyện, hắn nói: “Lắp đặt thiết bị là công việc nặng nhọc, sao có thể để nữ nhân các ngươi làm đây. Chờ thu thập thỏa đáng, ta gọi các ngươi trở lại.”



Nhưng để cho ta thuần túy mà chờ, ta cũng không thể yên tâm, vì vậy thời điểm nghĩ trưa mỗi ngày ta đều đi quan sát một vòng. Kết quả thấy hắn đang chỉ dạy thợ mộc cưa cửa. Hắn vừa nhìn thấy ta, khẩn trương phất tay một cái: “Diệu Diệu, đùng vào. Bên trong rất nhiều bụi, không nên đem quần áo ngươi làm dơ.”



Ta nhìn thoáng qua khắp phòng bụi bặm vụn gỗ, ngoan ngoãn đứng ở cửa. Một lát sau, hắn vỗ bụi đi ra: “Ai nha, hiện tại những người này không được a, tay nghề còn chưa nắm vững đã vội vàng ra ngoài kiếm tiền, nhìn không thuận mắt a.”



Ta cười cười vừa muốn nói. Bên cạnh tới một bà chủ cửa hàng văn phòng phẩm, nàng nói: “Ai, các ngươi dự định mở hành lang triển lãm tranh ở đây sao? A yêu, ta nói với các ngươi, các ngươi không nên mở hành lang triển lãm tranh a, phía trước đã có hai người mở hành lang triển lãm tranh ở chỗ này, kết quả đều lỗ vốn đóng cửa.”



“Chúng ta sẽ không!” Lão Lý âm thanh sáng choang mà nói, lòng tin mười phần.



Ta nhìn bà chủ kia mất mặt mà đi, hỏi hắn: “Anh rể, kinh doanh hành lang triển lãm tranh ngươi cũng hiểu biết a?”



“Kia ta không hiểu”, hắn cười ngây ngô lắc đầu, “Bất quá tỷ ngươi thích, sẽ không sai.”



Ta vui vẻ nở nụ cười, Đàm Tu Uyển không có chọn lầm người, lão Lý sẽ là một người chồng tốt. Vô luận ngươi muốn làm cái gì, hắn đều sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ ngươi, bảo hộ ngươi, dù cho nàng không hiểu, đây là phúc khí của nàng.



Ta đem chuyện này nói cho Lăng Vi, nàng không nói được một lời, chỉ là tựa như có điều suy nghĩ, xoay chuyển ngôi sao giấy trong tay. Vì vậy ta chỉ có thể lớn tiếng gọi nàng: “Lăng Vi, ngươi nghe ta nói chuyện không? Ngươi gần đây làm sao vậy, bao giờ cũng không yên lòng.”



“Không có gì,” nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, “Chắc là có chút mệt mỏi, cho nên tinh thần và thể lực không quá tập trung.”



“Thế nào không nghỉ ngơi nhiều đây?” Ta đau lòng nhìn vành mắt của nàng, “Được rồi, bức tranh ta đã vẽ xong, còn ngươi? Chuẩn bị xong chưa?”



“Còn không có định đây.” Nàng đứng lên, vứt bỏ ngôi sao giấy trong tay, “Diệu Diệu, ta đi ra ngoài một chuyến, buổi tối không cần chờ ta ăn cơm.”



“Nga, được.” Ta nhìn bóng lưng nàng vội vã rời đi, ngực mơ hồ cảm thấy bất an.




Ta nháy mắt một cái, lắc đầu: “Không biết.”



“A,” nàng nhàn nhạt cười, “Ngươi nói cho nàng biết, ta sẽ không đem nó bày ra. Bảo nàng yên tâm.”



“Tỷ,” ta cường ngạnh nói, “Đó là bức tranh của ngươi, ngươi muốn xử trí như thế nào thì xử trí như vậy, không cần thông qua người khác.”



"Diệu Diệu, nàng khẽ vuốt ve mặt ta, ôn nhu nở nụ cười, "Ngươi lại tính trẻ con."



Ta đem táo đưa cho nàng: “Tỷ, ăn táo.”



“Ừ.”



Ta đợi đến đêm khuya mới chịu đi, ta phải nhìn nàng bình yên đi vào giấc ngủ mới thật sự yên tâm.



Ta không biết một vài chuyện, chỉ cảm giác mình đã uể oải bất kham. Thế nhưng vừa về đến nhà thấy Lăng Vi trong phòng khách, hút thuốc uống rượu, ta lại có cảm giác tức giận đến sùi bọt mép.



Ta tiến lên đoạt lấy điếu thuốc trong tay nàng ném vào ly rượu, tiếp đó đem toàn bộ quăng vào sọt rác.



“Lăng Vi, ngươi tại sao có thể đối xử với tỷ ta như vậy?!” Ta cơ hồ là chỉ vào mũi mắng nàng, “Ta cho ngươi biết, ai dám khi dễ nàng, ta sẽ liều mạng với người đó. Cho dù là ngươi Lăng Vi!”



Nàng ngồi lẳng lặng, ngưng mắt nhìn ta. Vẫn không nhúc nhích. Nếu như không thấy được sự dịu dàng trong mắt nàng, ta sẽ cho đây là một bức tượng.



Ta đầy ngập lửa giận, không người hứng lấy, giằng co vài giây rốt cục phát không nổi nữa. Chỉ có thể cụt hứng ngồi xuống, âm thanh chậm lại:" "Ngươi biết nàng vì ta bỏ ra bao nhiêu không? Ngươi biết a."