Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ
Chương 30 :
Ngày đăng: 02:44 20/04/20
Ninh Diệc Duy nóng mặt, không nói một lời nhảy dựng lên, nhân lúc Lương Sùng không phòng bị muốn lần thứ hai cướp lấy điện thoại, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công đem video trong di động Lương Sùng xóa đi.
Lương Sùng vừa thản nhiên đặt di động sang một bên vừa thoải mái chống đỡ hai tay Ninh Diệc Duy muốn vồ tới, trong miệng thì nói “Đây đã là gì”, còn cáo trạng Ninh Diệc Duy “Đang xâm phạm quyền riêng tư”, “Đừng biết luật mà còn phạm luật.”
Ninh Diệc Duy cố gắng một hồi, ngừng tay, tự an ủi mình: “Bỏ đi, so thể lực em không bằng anh.”
Lương Sùng nghe ra ý tại ngôn ngoại của cậu (ý trên mặt chữ), ngắt mặt cậu ép cậu giải thích lời nói đó là ý gì.
Tình huống này đã xảy ra rồi, Ninh Diệc Duy từ lâu đã học được làm sao đánh trống lảng, cậu thở dài, hỏi một đằng trả lời một nẻo ra vẻ quan tâm Lương Sùng: “Chẳng phải dì bảo anh đi ngủ sao, bao lâu rồi anh chưa được ngủ đủ giấc hả?”
Cậu tới gần Lương Sùng, vươn đầu ngón tay chạm lên làn da Lương Sùng, tiếc thương nói: “Vành mắt xám tro thế này cho thấy anh cần —”
Lương Sùng gỡ tay cậu ra, như xin miễn cho kẻ bất tài mà bảo: “Dừng.”
Ninh Diệc Duy vẫn không ngồi về đàng hoàng, vẫn kề sát vào nhìn Lương Sùng, hỏi Lương Sùng: “Anh rốt cuộc đã bao lâu không ngủ rồi?”
Lương Sùng suy nghĩ một chút, buông tay Ninh Diệc Duy ra, không chắc chắn lắm: “Hẳn là từ lúc tới đây.”
“Vậy sao được!” Ninh Diệc Duy kinh hãi “Anh nhanh đi ngủ đi!”
Ninh Diệc Duy đứng lên, vươn tay lôi kéo cánh tay Lương Sùng dậy, bước về hướng cầu thang.
Dáng người Lương Sùng cao lớn, đi lại lề mề chậm chạp, Ninh Diệc Duy kéo anh đến mất gần hết sức, mới có thể một chốc đi được vài bước.
Đi tới tay vịn cầu thang, Lương Sùng cuối cùng xem như là chủ động bước lên, anh giơ tay vây Ninh Diệc Duy lại giữa mình và tay vịn cầu thang, cúi đầu hỏi Ninh Diệc Duy: “Tôi đi ngủ, còn em thì sao?”
Lương Sùng lại nhìn Ninh Diệc Duy một chốc, cúi đầu liếm mút đôi môi Ninh Diệc Duy, đem tay Ninh Diệc Duy đè lên đỉnh đầu, tách chân cậu ra.
Ninh Diệc Duy cùng anh hôn nhau, bị Lương Sùng hôn từ môi hôn xuống cổ, vân vê hai đầu v* hồng nhạt, lại nghe lời anh nằm úp sấp kẹp hai chân lại, để Lương Sùng hung hăng ra vào giữa hai đùi, Lương Sùng vòng tay cầm lấy nơi cần được an ủi của cậu, Ninh Diệc Duy ý loạn tình mê bắn ra trong tay anh.
Sau đó Lương Sùng ôm Ninh Diệc Duy đi tắm rửa sạch sẽ, nhìn bắp đùi Ninh Diệc Duy bị anh mài đến đỏ bừng mới mau chóng lau khô cậu rồi ôm trở về giường. Ninh Diệc Duy dán vào người Lương Sùng, cơn buồn ngủ dâng lên, lúc đang lim dim bỗng nghe Lương Sùng hỏi cậu: “Duy Duy, em từng nghĩ đến ba mẹ ruột của mình chứ?”
Ninh Diệc Duy miễn cưỡng suy nghĩ, mơ màng đáp lời: “Chương trình nhận nuôi của ba mẹ em là hợp pháp.”
Không nghe Lương Sùng trả lời, Ninh Diệc Duy ngáp một cái: “Em không nghĩ đến, cũng không cần nghĩ đến.” nói hai câu, Ninh Diệc Duy lại lên tinh thần hỏi: “Anh hỏi chuyện này làm gì thế?”
“Hôm nay xem tin tức chợt nhớ tới, tùy tiện hỏi em một chút.” Lương Sùng cho Ninh Diệc Duy một câu giải thích, lại hỏi “Nếu ba mẹ ruột em tới tìm, em nghĩ thế nào?”
Ninh Diệc Duy mở to mắt suy nghĩ phút chốc, nói: “Lúc đó tính sau.”
Lương Sùng nói ‘Ừ’, Ninh Diệc Duy bổ sung: “Chỉ là em nghĩ họ sẽ không tìm đến em, em sinh ra được 10 ngày đã bị vứt bỏ. em đã nghiên cứu thống kê dữ liệu điểm tương đồng của những đứa trẻ bị vứt bỏ rồi, tình huống như em nếu được ba mẹ ruột tìm đến là rất ít.”
“… em nghiên cứu cái này làm gì?” Lương Sùng hỏi.
“Anh đừng nên thấy em kì quái,” Ninh Diệc Duy ăn ngay nói thật “Em xem ba mẹ nuôi như ba mẹ ruột vậy, cũng chấp nhận thân phân Ninh Diệc Duy của mình, thế nhưng tất cả những đứa trẻ bị bỏ rơi khi biết chuyện đều sẽ nghĩ này nghĩ kia, đây là bình thường. em nói không nghĩ đến, chính là không muốn ba mẹ ruột là phú hào hay nhà khoa học, mơ mộng họ quay về nhận em, nhưng em cũng không nhịn được xem tư liệu.”
Cậu không để ý nguyên nhân ba mẹ ruột vứt bỏ mình, cũng không quan tâm tình trạng hai người kia bây giờ, đối với hai người vứt bỏ cậu, Ninh Diệc Duy không có yêu hay hận, chỉ hi vọng giữ được ổn định gia đình hiện giờ, như cuộc sống bình thường hằng ngày, có lúc gian khổ nhưng mọi người đều yêu thương nhau.
Ninh Diệc Duy có ba mẹ, Lương Sùng, ctd và những người bạn khác, các giáo sư ở trường là đủ rồi.
“Gia đình em như hiện tại rất tốt.” Ninh Diệc Duy nhẹ nhàng nói. Lương Sùng ôm Ninh Diệc Duy chặt hơn, hôn thật kêu lên trán Ninh Diệc Duy một cái: “Tôi biết rồi, ngủ đi.”