Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ

Chương 33 :

Ngày đăng: 02:44 20/04/20


Lương Sùng đang dự một buổi tiệc từ thiện thì nhận được điện thoại vủa Khổng Thâm Phong.



Từ lúc Khổng Thâm Phong đợi Khang Dĩ Hinh ở sân bay tối qua cho đến lúc quyết định gọi cho Lương Sùng để xác nhận đã hơn hai mươi tiếng.



Lương Sùng buộc chính mình không được suy nghĩ nhiều, lúc đối mặt với Ninh Diệc Duy cố gắng tự nhiên hết sức, chuyện gì đến sẽ đến, gấp hơn cũng vô dụng thôi.



Tiệc rượu từ thiện tổ chức ở tầng cao nhất của một khách sản mới mở, vốn đã sắp xếp vào lúc trưa mai nhưng vì đợi phó chủ tịch Lương Sùng thuận lợi có mặt mới sửa lại thời gian. Vì ngày mai là sinh nhật Ninh Diệc Duy, Lương Sùng không rảnh cả ngày. Sau khi buổi đấu giá từ thiện kết thúc, tiệc rượu cũng đi đến cuối, nam nữ quần là áo lượt nâng ly, người người tụm lại thành nhóm, túm năm tụ ba ở mọi nơi tán chuyện phiếm.



Lương Sùng nhìn đồng hồ chuẩn bị rời khỏi, lúc ra đến cửa thì bị một trưởng bối đã lâu không gặp gọi lại. Anh cầm ly rượu, lên sân thượng trò chuyện với vị trưởng bối đó.



Vị kia rất quan tâm tình trạng sức khỏe của Lương Khởi Triều, Lương Sùng đáp vài câu, thư ký đứng cách đó không xa đột nhiên hướng về phía anh hai bước. Lương Sùng nhìn sang, thấy cô đang cầm di động, nhẹ nhàng chỉ lên màn hình, ra hiệu Lương Sùng rằng điện thoại anh đợi đang gọi tới.



Lương Sùng ngượng ngùng nói với trưởng bối nọ “Xin lỗi ngài, tôi có điện thoại khẩn.” trưởng bối thông cảm, anh vội vã đi qua nhận di động, đi tới một góc của sân thượng.



“Dì cậu không được ổn lắm, vừa mới ngủ thôi.” Khổng Thâm Phong nói.



Lòng Lương Sùng chùn xuống, anh không rõ Khổng Thâm Phong đã nói thế nào với dì, cũng không biết kết quả rốt cục ra sao, chỉ thấy âm thanh khàn khàn như mất hết sức sống của Khổng Thâm Phong, có lẽ sợ đánh thức Khang Dĩ Hinh nên đè giọng xuống rất thấp.



Khổng Thâm Phong ngưng một chút, tiếp tục: “Cũng chưa có nói gì, ta không biết an ủi bà ấy thế nào, sợ cậu nôn nóng nên gọi trước cho cậu.”



“Ngài trước hết cứ bên cạnh dì, nếu có chuyện cần tôi hỗ trợ, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”



“Ta biết rồi.”



Khổng Thâm Phong vừa dứt lời thì Lương Sùng nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói mơ màng dường như thuộc về Khang Dĩ Hinh, tiếp đó là giọng nói dỗ dành đáp lại của Khổng Thâm Phong dành cho Khang Dĩ Hinh.



Lương Sùng kiên nhẫn đợi, đầu kia điện thoại yên tĩnh đi, Khổng Thâm Phong cầm di động lên hỏi Lương Sùng: “Tiểu Ninh thế nào rồi?”



“Vẫn tốt, hiện đang ở nhà tôi.” Lương Sùng nhìn những tòa nhà phía xa bên kia cầu, dòng xe cộ qua lại tấp nập, uống một hớp champagne.




Hương rượu trong miệng Lương Sùng không nồng lắm, ngược lại có một mùi bạc hà thanh mát sạch sẽ, nhưng nồng độ cồn có lẽ khá cao, cao đến dọa người, Ninh Diệc Duy mơ màng để Lương Sùng hôn, linh kiện cầm trên tay rơi xuống đất.



“Hôm nay còn muốn ráp không?” Lương Sùng cầm lấy bàn tay Ninh Diệc Duy, hỏi.



“Ngày mai ráp.” Ninh Diệc Duy nhỏ giọng nói.



“Ừm.” Lương Sùng ôm Ninh Diệc Duy lên đùi anh, lấy hộp trong túi giấy ra.



Ninh Diệc Duy nhận lấy, tháo bỏ dây lụa trên hộp, mở nắp ra, bên trong là một chiếc bánh ngọt cực kì lớn nhưng không đẹp mắt lắm.



Màu chủ thể của bánh là àu trắng, có một vài bông hoa làm từ chocolate, ở giữa có rất nhiều hoa quả, phối màu sắc không có gì nổi bật, cắm một dòng chữ Happy Birthday màu xanh lam.



“Càng to càng may mắn,” âm thanh Lương Sùng bình tĩnh mà mê tín “cho nên tôi mua cái lớn.”



“Cảm ơn,” Ninh Diệc Duy nói “thực ra ngày mai tặng cũng được mà”



“Tôi muốn thế.” Lương Sùng nói.



Lương Sùng luôn là người hay tự biên tự diễn, dù không phải cái kiểu tự biên tự diễn khiến người ta ghét thì Ninh Diệc Duy cũng không nhịn được mà len lén nói xấu Lương Sùng trong lòng.



Lương Sùng không hay biết gì cúi đầu nhìn đồng hồ, nói với Ninh Diệc Duy: “12 giờ, sinh nhật vui vẻ.”



Ninh Diệc Duy cũng nhìn thấy kim giờ của đồng hồ đeo tay, rõ ràng là 11 giờ 59 phút mà, nhưng cậu không phản bác lại, bởi Lương Sùng còn chưa nói hết.



Lương Sùng nhìn chăm chú Ninh Diệc Duy mấy giây, dùng một giọng điệu pha lẫn tự nhiên và mất tự nhiên gọi Ninh Diệc Duy, khiến Ninh Diệc Duy hoài nghi anh đã gọi trong lòng mấy lần rồi, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại thấy không có khả năng lắm.



Anh gọi Ninh Diệc Duy: “Bảo bối.” Sau đó họ trao nhau một nụ hôn rất dài, rất ẩm ướt. Vừa nồng nàn vừa kéo dài, dài cứ như 19 năm, 364 ngày, 1439 phút.