Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ

Chương 39 :

Ngày đăng: 02:44 20/04/20


Hôm nay gió lớn, mặt trời cũng rất chói mắt, Khang Dĩ Hinh không đến công ty mà ngồi trong nhà kính tắm nắng. Người giúp việc pha cho bà một bình trà, đặt vào khay thủy tinh trên bàn.



Bà muốn đợi Ninh Diệc Duy trả lời tin nhắn cho mình, cũng không biết có đợi được hay không.



Vào năm Khổng Tống nghỉ hè chuẩn bị lên cấp 3 thì bọn họ dọn vào biệt thự này.



Mùa hè đó là khi bà vừa kết thúc ba năm làm việc ở nước ngoài, trở lại tổng công ty nhậm chức, Khổng Tống thuận lợi vào trường phổ thông chuyên, Khổng Thâm Phong dẫn dắt đoàn đội nghiên cứu của mình lấy được giải thưởng học thuật to lớn nhất cuộc đời ông ấy.



Nhà ở trang trí trong nửa năm, còn thiếu vài bức tranh trang trí treo trên tường, nhà thiết kế cho Khang Dĩ Hinh mấy cái đèn màu, đề cử những bức tranh được nhà khác bày biện cùng một vài tác phẩm hội họa, bà đều không mua.



Vì Khổng Tống yêu thích một họa sĩ truyện tranh sắp sửa mở bán đấu giá vào trung tuần tháng tám ở Hokkaido, Khang Dĩ Hinh sớm đã đồng ý cậu ta, dẫn cậu ta đi xem. Khổng Thâm Phong vốn không muốn đi, nhưng bị Khang Dĩ Hinh cưỡng ép “mời” đi hai ngày, cả nhà cùng đến Hokkaido một chuyến, ở lại khách sạn tổ chức đấu giá, đấu giá kết thúc vào buổi tối, có tin vui mua được ba tranh bản gốc.



Tâm nguyện Khổng Tống được như nguyện, vui vẻ vô cùng, dán lấy Khang Dĩ Hinh nói mẹ thật tuyệt vời, Khổng Thâm Phong thì bị giá cả của bản thảo truyện gốc làm cho kinh sợ, trở về phòng rồi vẫn lén lút cằn nhằn với Khang Dĩ Hinh, đại kinh tiểu quái sao lại mua cho con thứ đắt như vậy, rồi thầm lải nhải phòng thực nghiệm năm nay đến giờ mới trang bị máy XUV là có bao nhiêu đắt đỏ, giáo sư trong khoa lúc liên hoan đều nói cuối năm phải cho ông danh hiệu giáo sư tiết kiệm bậc nhất, không ngờ lại mua cho con trai bức tranh đắt như vậy! Không dám nhận thưởng nữa, nhận thì ngại chết mất!



Khang Dĩ Hinh vẫn còn nhớ mình đã nói “Con thích là được, anh câm miệng ngay cho em”, còn dặn Khổng Thâm Phong tuyệt đối không cho nói chuyện này trước mặt Tiểu Tống.



Khổng Thâm Phong vô cùng oan uổng, tức giận bất bình, trên mặt viết rõ “Không được”, nhưng ngoài miệng chỉ có thể nói “Được được, không đề cập tới là được chứ gì.”



Đến giờ Khang Dĩ Hinh nhớ lại biểu cảm của Khổng Thâm Phong còn muốn cười, chỉ là cười cười rồi chẳng cười nổi nữa, bởi giờ đây đã chẳng có gì hay để mà cười, không có gì buồn cười cả.



Tối qua Khang Dĩ Hinh gặp Ninh Diệc Duy xong về nhà chẳng ngủ nổi, lên web trường cấp 2 của Ninh Diệc Duy tìm kiếm, xem hết tất cả những tin tức và video vào thời gian Ninh Diệc Duy theo học ở trường, thật sự tìm ra một cái video có mặt Ninh Diệc Duy.



Sau khi Ninh Diệc Duy nhận thưởng về luận văn thí nghiệm,  những đàn em làm tin tức đi phỏng vấn cậu, đoạn có mặt bắt đầu ở phút thứ 10, kết thúc ở phút thứ 15.




Ninh Diệc Duy chết sống không nói, rì rầm trong miệng cái gì mà “Tử Duệ sẽ không cười mình,”, “mình sẽ không lại đàn gảy tai trâu.”



Cậu để Lương Sùng ôm một chốc, mới yên tĩnh lại, rồi đưa tay ôm lấy eo anh, chôn mặt vào lồng ngực Lương Sùng, buồn bã nói: “Vậy sau này họ muốn làm thế nào?”



“Họ đương nhiên muốn ở cùng em,” Lương Sùng vuốt lung Ninh Diệc Duy, hỏi cậu “Em nghĩ thế nào?”



“Em không biết,” Ninh Diệc Duy nói “Ba mẹ em có thể sẽ không chấp nhận.”



Ý cậu là Lục Giai Cầm và Ninh Cường, vốn là gia đình ba người tốt đẹp, đột nhiên thay đổi.



“Hơn nữa họ cũng có Khổng Tống,” Ninh Diệc Duy nói “Em và Khổng Tống ngứa mắt nhau, rất có thể gặp mặt sẽ đánh nhau ngay!”



“Gặp cậu ta thì không cần,” gương mặt la lạnh đi chút ít, nói với Ninh Diệc Duy “Cứ từ từ, em quyết định đi, sẽ không có ai ép em cả.”



Ninh Diệc Duy gật đầu: “Nói đến chuyện này, em nhớ trước đây đã xem một cái tin tức, em vẫn nhớ rõ tiêu đề, chú mèo sống ở hai hộ gia đình khác nhau, chủ nhân không hề hay biết.”



“…”



“Anh thấy người có thể làm được không?” Ninh Diệc Duy trầm ngâm nói.



“…” “Lương Sùng! Đừng tưởng rằng em không biết anh đang — ”