Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ

Chương 44 : Phiên ngoại 4

Ngày đăng: 02:44 20/04/20


Bốn, ngày 31 tháng 3, ngày nghỉ tết thứ năm.



4.1



Ninh Diệc Duy còn muốn ngủ thêm lát nữa, Lương Sùng kiên nhẫn đánh thức cậu dậy.



Lương Sùng nói tối qua cậu đã nói dành thời gian rảnh cho Khang Dĩ Hinh, hiện tại phải dậy rồi.



Ninh Diệc Duy giả làm đà điểu, vùi mặt vào trong chăn bực bội một chốc, mới lại thò đầu ra nhìn Lương Sùng, cậu lại gần ôm anh, thương lượng: “Giảm một nửa thời gian.”



Lương Sùng tiếp nhận hối lộ ôm ấp của Ninh Diệc Duy, thái độ lập tức khá hơn một chút, anh hôn lên vầng trán Ninh Diệc Duy, nói: “Vừa nãy dì hỏi anh hai lần, mấy giờ thì em dậy.”



“Hiện tại sắp khởi động, đang trong quá trình làm nóng,” mặt Ninh Diệc Duy kề sát vào lòng Lương Sùng, nhắm hai mắt nói “5%, 10%,…”



Lương Sùng kiên nhẫn chờ Ninh Diệc Duy đếm xem, mãi đến khi làm nóng được 95%, Ninh Diệc Duy đột nhiên “Ting, Ting, Ting” nói “Máy không đủ điện! Cần nạp điện!”



Sau đó làm bộ tự động tắt máy.



Lương Sùng vừa bực vừa buồn cười, anh nhéo mặt Ninh Diệc Duy: “Ninh Diệc Duy, em hai mươi tuổi rồi, không phải mười hai.”



Ninh Diệc Duy còn đang trong trạng thái tắt máy, Lương Sùng nhéo cậu cũng chỉ cắn môi không lên tiếng.



Lương Sùng thấy cậu thực sự có vẻ không dậy nổi nên bỏ qua, nói: “Em ngủ đi, anh nhắn tin cho dì.”



Ninh Diệc Duy lẳng lặng dựa vào Lương Sùng, qua lát sau, Lương Sùng cho là cậu đang ngủ thì chợt nghe Ninh Diệc Duy buồn bã nói: “Lương Sùng, anh thấy em và…như thế nào?”



Cậu lại bắt đầu dùng […] ám chỉ Khang Dĩ Hinh.



Lương Sùng đè bờ vai bóng loáng của Ninh Diệc Duy, đẩy cậu ra một chút, chỉ thấy đôi mắt Ninh Diệc Duy mở ra, tròng mắt trong suốt, đồng tử rất đen, chỉ là không có tiêu cự, như chuyện cậu đang suy nghĩ là việc khó nhằn vô cùng. Lương Sùng suy nghĩ một chút, hỏi Ninh Diệc Duy: “Tối qua không phải em gọi mẹ rồi sao, anh nghĩ em chấp nhận dì rồi.”



“Không phải em không chấp nhận,” Ninh Diệc Duy lập tức sửa lời Lương Sùng “Em thấy gọi hai người là mẹ rất kì cục. Nếu em gọi bà ấy là mẹ vậy phải gọi anh là gì?”



Lương Sùng cúi đầu liếc mắt nhìn cậu.
Đêm nay Khổng Thâm Phong  uống nhiều nhất, Lương Sùng thứ hai, Khổng Thâm Phong  rượu lên đầu chỉ biết lôi kéo nói cho Ninh Diệc Duy những kỹ xảo viết luận văn.



Đến 8 giờ 30, ban nhạc trong quán rượu nhỏ bắt đầu diễn tấu, điệu Waltz du dương êm ái vang lên, ai nghe thấy cũng đều muốn khiêu vũ.



Bắt đầu từ một đôi vợ chồng lớn tuổi nhảy mở màn, các đôi tình nhân cũng dồn dập cất bước trên điệu Waltz.



Khổng Thâm Phong  và Khang Dĩ Hinh cũng gia nhập, tư thế Khổng Thâm Phong  cứng ngắc, Khang Dĩ Hinh nhảy rất đẹp.



Trong quán nhỏ vô cùng ấm cúng, lò sưởi âm tường bốc lên ánh lửa bập bùng, cuối cháy vang lên lách tách, mùi hồ tiêu trong thức ăn hòa cùng hương rượu, như một căn phòng cầu được ước thấy ngăn cách hẳn với thế gian, muốn rượu có rượu, muốn ấm áp có ấm áp.



Các cặp tình nhân cùng các đôi vợ chồng dù trẻ hay lớn tuổi cùng dồn dập khiêu vũ cười đùa, dường như đang trải qua buổi tối vui vẻ thỏa nguyện nhất trong đời, nghi ngờ tan biến, lãng quên phiễn nhiều.



Trong lúc bản giao hưởng Pachelbel’s Canon vang lên, Ninh Diệc Duy và Lương Sùng nhìn nhau một cái, đến đoạn kết thứ tư của bản giao hưởng, Ninh Diệc Duy nhận một nụ hôn ngắn của Lương Sùng, sau đó thành nụ hôn dài.



Mà Khang Dĩ Hinh và Khổng Thâm Phong  cứ như khi còn trẻ, như chưa từng thất lạc đứa con nào, cùng nhau khiêu vũ nơi xứ lạ.



Khổng Thâm Phong  nhảy nhót chẳng tốt chút nào, Khang Dĩ Hinh cũng không đổi bạn nhảy, từ từ dẫn dắt ông, di chuyển theo điệu nhạc.



Giờ khắc này tốt đẹp đến phảng phất như không có thực, vậy nên mọi người đều tạm quên đi quá khứ đau xót.



Trong quán rượu nhỏ, có một gia đình mới nho nhỏ vừa có một buổi tụ hội gia đình lần đầu tiên, thậm chí có phần không trọn vẹn nhưng mỗi người đều yêu quý nó, muốn bảo vệ nó, để nó có thể duy trì lâu dài.



Ninh Diệc Duy không biết khiêu vũ, dưới gầm bàn, cậu và Lương Sùng tay nắm tay.



Ninh Diệc Duy cảm thấy buổi tụ hội này như một câu chuyện tiếp nối của câu chuyện xưa được kể bởi các nhà hiền triết, tất cả mọi người đều rõ ràng, chuyện xưa sắp kết thúc, mỗi người phải trở về quỹ đạo vốn có, cho nên càng quý trọng giờ khắc này hơn bao giờ hết.



Tuy nhiên cậu vẫn cảm thấy câu chuyện mới tiếp theo còn không xa nữa, vấn đề sẽ luôn được giải quyết.



Ninh Diệc Duy có siêu năng lực giải đề trong một giây, hết thảy mọi tiêu đề, cậu đều có thể giải quyết.



END.