Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ
Chương 5 :
Ngày đăng: 02:44 20/04/20
Đầu Ninh Diệc Duy đau như bị mấy chục cây kim chích,từ rái tai cậu một đường kéo dài, đâm vào da thịt, đâm thủng cốt cách, quấy đục tư duy cậu. Cảnh tượng khác nhau thay đổi cấp tốc như đèn chiếu phim trong đầu luân phiên nhấp nhoáng, khó có thể chọn lọc, khó có thể dỡ bỏ.
Vai chính trong cuộn phim không ngừng quay là sách cùng những phương trình biến đổi không ngừng, màu trắng của phương trình viết giữa nền trời xanh dần di chuyển xuống, viết lên núi rừng biển cả, phủ kín toàn bộ tầm nhìn; vai phụ là cha mẹ, Lương Sùng, Chu Tử Duệ, Khổng giáo sư, cùng một vài người không quan trọng khác.
Người đi lại giữa những phương trình, Ninh Diệc Duy muốn bắt bọn họ lại, vòng qua từng chướng ngại một, mở ra từng cánh cửa tạo bởi những con số. Mở ra cánh cửa cuối cùng, Ninh Diệc Duy nhìn thấy một đôi chân mang giày bóng rổ, bên trên là quần thể thao ngắn, áo bóng rổ may ô, cuối cùng là một khuôn mặt.
Là khuôn mặt mỉm cười của cái gã ở ngoài quán bar.
Ninh Diệc Duy đầu đầy mồ hôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn.
Cậu đang ở bệnh viện. Mành giường không kéo, vách tường đối diện treo đèn ngủ sáng rỡ, một chiếc sô pha, cùng Lương Sùng nằm trên đó. Ninh Diệc Duy vững vàng hô hấp của mình, nhìn chằm chằm Lương Sùng đến ngẩn người.
Trên eo Lương Sùng đắp một cái chăn mỏng, mặt nghiêng về hướng Ninh Diệc Duy. Chiếc sô pha quá hẹp, anh ngủ dường như không được ngon, Ninh Diệc Duy cách hơn năm mét vẫn thấy được anh nhíu mày. Những ngày gần đây phòng bệnh của bệnh viện khá căng thẳng, các phòng lớn đều đầy người nằm, phòng cho bệnh nhân nội trú chỉ có một gian, không có chỗ cho người chăm nom, chỉ có một chiếc sô pha kiểu giường.
Ninh Diệc Duy nghĩ thầm, Lương Sùng quen sống trong nhung lụa vậy mà nằm ghế sô pha mới lạ làm sao. Nhắm mắt lại, Ninh Diệc Duy chợt nảy sinh một ý nghĩ, Lương Sùng sẽ hay không cam tâm tình nguyện gác đêm cho khổng tống?
Chắc chắn sẽ không.
Ninh Diệc Duy cảm thấy nằm ngửa không thoải mái liền trở mình, ai biết cơn đau sau tai bỗng chầm chậm kéo tới, làn da lập tức nóng lên, dường như có chất lỏng nào đó chậm rãi chảy xuống.
Có lẽ vết thương vừa rách đã chảy máu, chất lỏng chậm rãi thấm ướt băng gạc, mà Ninh Diệc Duy không muốn rung chuông gọi người đến bởi tính khí Lương Sùng có chút xấu, bị đánh thức sẽ không vui, tuy chẳng có nhiều người thấy vậy.
Ninh Diệc Duy đến bên giường xé hai cái khăn giấy, lót phía dưới băng gạc, hi vọng máu không chảy xuống bao gối.
Lúc nãy Lương Sùng tìm bác sĩ giúp cậu xem qua vết thương, bác sĩ nói vết thương của cậu hơi phiền một chút vì vết rạch không sâu, trên thực tế chỉ lớn hơn vết cắt một chút nên không thể dùng kim khâu lại, chỉ có thể tiêu độc sau đó chờ nó tự động khép lại.
Vết thương của Ninh Diệc Duy luôn chậm lành, thần kinh vận động cũng không tốt, mỗi lần học thể dục khi còn bé luôn chịu đủ thứ thương tổn trên người. Cha mẹ cậu không có văn hóa, đau lòng cho con thì đau lòng nhưng chưa từng nghĩ tới việc đưa cậu đi kiểm tra.
Ninh Diệc Duy ngủ chỉ có một hai tiếng đồng hồ, nhưng chẳng biết sao giờ đây lại không buồn ngủ. cậu nháy mắt mấy cái, hỏi Lương Sùng: “Anh gọi cho ba mẹ em nói với họ cuối tuần em không về được không? Em muốn ở chỗ anh, chờ khỏe rồi lại về nhà.”
Lương Sùng nói ‘được’, Ninh Diệc Duy lại không nhịn được mà tiếp tục dò hỏi về tình địch: “Quan hệ của anh và khổng tống có tốt không?”
“Không thân.” Lương Sùng bỗng nhiên đặt tay lên cái trán Ninh Diệc Duy, hình như là thử nhiệt, có lẽ cảm thấy không nóng nên thu tay về.
“Phew” Ninh Diệc Duy thở phào nhẹ nhõm, hào phóng nở nụ cười với Lương Sùng “Nhân phầm của cậu ta tầm thường lắm, hôm qua còn hại em và tử duệ, anh không nên qua lại với cậu ta. Hơn nữa cậu ta còn đặc biệt dốt.”
“Phải không?” giọng nói Lương Sùng mang theo một tia hoài nghi với lời của Ninh Diệc Duy, anh chầm rãi nói “Tôi nghe nói cậu ta rất thông minh.”
“Là rất dốt,” Ninh Diệc Duy kích động ngồi dậy, bác bỏ lời Lương Sùng “Tử Duệ chấm bài thi của cậu ta, tất cả phương trình tích phân nộp giấy trắng.”
Giấy trắng thì có hơi khoa trương, nhưng Khổng Tống học phương trình tích phân thực sự rất kém, Ninh Diệc Duy cho là trình độ như thế thì khuếch đại là có thể.
“Được được, biết rồi, em đừng có lộn xộn.” Lương Sùng một tay vịn lưng Ninh Diệc Duy, một tay ấn ngực cậu, đem cậu nhét về giường, tém góc chăn lại cho cậu: “Bé ngoan, ngủ đi.”
Ninh Diệc Duy nằm ngay ngắn đàng hoàng lại, nhìn Lương Sùng dường như muốn tắt đèn, liền lén lút vươn một tay dưới chăn ra, kéo tay Lương Sùng.
Cổ tay Lương Sùng hơi lạnh, dây thép đồng hồ cộm vào lòng bàn tay Ninh Diệc Duy hơi đau, nhưng cậu không buông tay.
“Anh ngủ cùng em đi.” Ninh Diệc Duy nói, “Đừng ngủ sô pha, nếu anh ngã xuống sẽ làm thức.”
Giường bệnh rất lớn, có thể nằm hai người, so với sô pha cũng thoải mái hơn chút.
Lương Sùng nhìn Ninh Diệc Duy một lúc lâu, cúi người che đi đôi mắt Ninh Diệc Duy, có lẽ là sát gần Ninh Diệc Duy rồi nhưng cậu không nhìn thấy, cũng không biết Lương Sùng đang làm cái gì. Qua vài giây, Ninh Diệc Duy nghe thấy âm thanh Lương Sùng cách rất gần mình vang lên, anh nói: “Không được.”