Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ

Chương 8 :

Ngày đăng: 02:44 20/04/20


Trên đường về nhà Lương Sùng vẫn chưa phát hiện Ninh Diệc Duy lén lút che giấu vết thương bị nứt, thái độ với Ninh Diệc Duy vẫn tốt. Anh cầm cặp cho Ninh Diệc Duy, đặt ra ghế sau, tuy chưa có mở cửa xe cho cậu nhưng cũng đã là một loại đãi ngộ đột phá.



Thấy Ninh Diệc Duy cúi đầu mân mê nghịch di động, Lương Sùng tùy ý nói: “Lại nhắn tin với Chu Tử Duệ?”



Ninh Diệc Duy liếc Lương Sùng một cái, phủ nhận suy đoán của anh: “Em gửi tin cho Khổng giáo sư.”



“Khổng Thâm Phong?”



“Ừm,” Ninh Diệc Duy nhanh chóng gõ chữ, không ngẩng đầu lên “Tử Duệ nói dù nhắn cũng vô dụng nhưng em vẫn muốn nhắn.”



“Nhắn cái gì?”



Ninh Diệc Duy gõ chữ đến kích động, qua lát sau mới trả lời Lương Sùng: “ Giải thích chuyện ở tổ nghiên cứu.”



“Tuần này ông ấy trở về?” Lương Sùng hỏi Ninh Diệc Duy “Tối qua Khổng Tống có nhắc tới.”



“Ông ấy chỉ quay lại vài ngày, em chắc chắn không gặp được…” Ninh Diệc Duy nghĩ đến câu nói “gọi video với ba” của Khổng Tống, trong lòng không quá thoải mái, để di động xuống nói với Lương Sùng  “Người em họ này của anh rốt cuộc là giống ai vậy, so với nhân phẩm của Khổng giáo sư thì khác xa một trời một vực!”



Khổng Thâm Phong là vị giáo sư mà Ninh Diệc Duy kính trọng nhất ở trường, đồng thời là thần tượng lâu năm trong lòng cậu. Khổng giáo sư cũng từng là người học đại học trước 3 năm, sau khi tốt nghiệp khoa chính quy đã du học ở nước ngoài, ở tuổi 32 vì áp lực quá nhiều mà quay lại trường cũ, vực dậy tổ nghiên cứu ngủ đông năm năm từng bị gọi là trò hề của trường, cuối cùng làm ra thành quả đột phá.



Khi còn trẻ đã phải gánh vác tổ nghiên cứu nên ông vô cùng bận rộn, đến tận vài năm trước khi Ninh Diệc Duy nhập học mới đột nhiên công bố chiêu sinh chính quy cho tổ nghiên cứu.



Đối với sinh viên muốn nghiên cứu học thuật mà nói thì việc gia nhập tổ nghiên cứu của Khổng Thâm Phong là chuyện được nhiều lợi ích



Một mặt là vì danh tiếng Khổng Thâm Phong vang dội, quen biết nhiều nhà vật lý học nổi danh ở nước ngoài, nếu có thể quen thân với ông thì biết đâu lại được một phong thư giới thiệu, hoặc làm nghiên cứu dưới sự dẫn dắt của ông cũng đều là chuyện tốt; mặt khác Khổng Thâm Phong ở nghiên cứu học vấn là người nghiêm túc, dù cơ hội nói chuyện không nhiều cũng có thể học tập này nọ. Bởi vậy nên tổ nghiên cứu của ông nổi danh là nhiều yêu cầu không dễ dàng nhưng vẫn nhiều người xin gia nhập như cá diếc qua sông.



Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ lơ lửng trên xà nhà ngang dọc đã hơn nửa năm, qua năm cửa chém sáu tướng (*quá ngũ quan, trảm lục tướng) mới vào được tổ nghiên cứu.



(*)câu này xuất phát từ chiến tích của Quan Công – Quan Vũ khi đối chiến với quân Tào, võ tướng dưới trướng Lưu Bị trong tác phẩm Tam Quốc Chí tác giả La Hán Trung. Tôi tóm tắt thế thôi, nếu các bạn muốn đọc thêm về Quan Công thì link đây:https://vi.wikipedia.org/wiki/Quan_V%C5%A9



Khổng Thâm Phong rất nghiêm khắc, tính cách cũng kì quái, không khéo đưa đẩy, có chút trắng đen rạch ròi, nhưng ông tốt với Ninh Diệc Duy đến lạ, tuy rằng Ninh, Diệc Duy chỉ là một sinh viên năm cuối bình thường. Có lẽ là vì ông đã từng nói, nhìn thấy cái bóng ngày thơ ấu của mình ở Ninh Diệc Duy.
Lương Sùng bị cậu chọc cho tức cười: “Em đừng nói tôi và cậu ta giống nhau, em không nhắc ngay cả tên cậu ta tôi cũng quên. Vả lại tôi mỗi ngày đến công ty, mặc áo T-shirt mang giày chơi bóng cũ như em làm sao phù hợp?”



Ninh Diệc Duy cúi đầu nhìn áo T-shirt rất thoải mái cùng giày chơi bóng cũng vô cùng thoải mái của mình, hỏi Lương Sùng: “Mẹ em mua, anh có ý kiến?”



Quần áo của Ninh Diệc Duy không phải mua ngoài lề phố, tất cả đều do Lục Giai Cầm chuẩn bị cho, để một nửa ở nhà Lương Sùng, một nửa ỏ nhà mình, mỗi ngày kgc đều xem dự báo thời tiết rồi nhắn tin cho cậu hôm đó đến trường phải mặc bao nhiêu áo, Ninh Diệc Duy liền theo mẹ cậu dặn dò mà mặc.



“Tôi nào dám.” Lương Sùng nói



Ninh Diệc Duy sực nhớ tin nhắn của mình còn chưa gõ xong, liếc trộm Lương Sùng rồi trở tay gõ tiếp, sau đó cảm thấy chưa đủ khách quan liền xem lại từ đầu tin nhắn, Lương Sùng đã dừng xe trước một nhà hàng.



Hai người ngồi vào trong gọi món xong, Ninh Diệc Duy đưa di động cho Lương Sùng xem, nói: “Anh dùng tiêu chuẩn người bình thường xem giúp em một chút, viết thế này Khổng giáo sư có tức giận hay không.”



Lương Sùng đối với cụm từ ‘người bình thường’ không đưa ra dị nghị gì, anh thuận tay nhận lấy di động xem tin nhắn Ninh Diệc Duy gõ, càng xem lông mày càng cau chặt.



“Sao thế, không được hả?” Ninh Diệc Duy sốt ruột hỏi, “em sỉ nhục nhân cách Khổng Tống hơi quá tay sao? Nên đổi thành thế nào mới được?”



“Không cần gửi nữa,” Lương Sùng trả di động cho Ninh Diệc Duy, “Cuối tuần này tôi sẽ hẹn ông ấy nói chuyện.”



“Tại sao?”Ninh Diệc Duy kỳ quái hỏi, “Vậy em cùng đi được chứ?”



“Không được,” Lương Sùng nói xong lạnh như băng mà nhìn Ninh Diệc Duy một hồi, “Ninh Diệc Duy, em đi với tôi chịu đựng quả thật giỏi, ra ngoài chịu nhiều ức hiếp như vậy.”



Ninh Diệc Duy chẳng hiểu mô tê gì “Em đâu có dễ bắt nạt??”



Món ăn được dọn lên, Lương Sùng không biện luận cùng cậu nữa, chỉ nói: “Thôi, ăn trước đi, bác sĩ sắp đến rồi.”



Ăn được vài miếng, Ninh Diệc Duy không nhịn được liền ngẩng đầu, còn muốn biện hộ tiếp cho mình vài câu.



Lương Sùng nhìn ánh mắt cậu bắn tới tức thì lườm một cái: “Ăn.” Ninh Diệc Duy không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cúi đầu, tiếp tục ăn.