Hữu Châu Hà Tu Độc

Chương 12 : Rơi nhầm tay địch

Ngày đăng: 16:49 19/04/20


Thiếu nữ váy xanh bĩu môi với A Bội, A Bội kêu lên: “Ta mới không muốn chạm vào một kẻ vừa thối vừa bẩn vừa xấu xí thế này!”



Cẩm y thanh niên cười nói: “Ta lại cho rằng vị công tử này rất tuấn tú lịch sự.”



Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn sang y. Bản tính hắn ưa sạch sẽ, chú trọng nhất ngoại hình, vì thế vừa ngã xuống nước việc đầu tiên là dùng nước tự soi, thú thật, nếu hắn không tự biết diện mạo bản thân là cái dạng gì, cam đoan vô pháp từ ảnh phản chiếu trong nước mà nhận ra dung mạo vốn có.



A Bội nói: “Công tử, trong mắt người chỉ sợ chẳng có ai không tuấn tú lịch sự.”



Cẩm y thanh niên phán: “Đừng nói vẩn vơ nữa, trước hết nâng người dậy đã.”



A Bội thấy lơ đi không được, đành phụng phụng phịu phịu bước đến bờ hồ, vươn tay về phía Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Ngươi không mau lại đây, có phải còn muốn ta nhảy xuống ôm ngươi lên?”



Kỳ thực chẳng phải Đoan Mộc Hồi Xuân không muốn động, mà là xích sắt chìm xuống đáy, khiến hai cẳng chân dính cứng ngắc tại chỗ. Hắn cười khổ nói: “Trên chân có xích, không đi được.”



A Bội cả giận mắng: “Gạt người. Rõ ràng ngươi cố tình gây khó dễ!”



Đoan Mộc Hồi Xuân hít một hơi thật sâu, khom người xuống nước, nâng xích sắt lên, gồng lưng chậm chạp tiến về phía bờ hồ.Vì hắn không nín thở được lâu, bởi vậy khoảng cách chỉ vài bước từ giữa hồ tới bờ hồ, tổng cộng hắn phải lấy hơi đến ba lần.



Chờ hắn tới được bờ hồ, A Bội đã giận tái cả mặt, “Làm bộ làm tịch.” Nàng vươn tay ra cho hắn, lạnh lùng nói, “Còn không mau lên đây?”



Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn cũng không nhìn nàng, hai tay vịn vào tảng đá bên bờ hồ, từng chút một kéo thân thể lên bờ.



“Ngươi…” A Bội vừa toan bộc phát, chợt thấy cẩm y thanh niên đưa hai tay đỡ lấy vai Đoan Mộc Hồi Xuân, nâng hắn lên.



Xích sắt trĩu nặng, khua rủng rẻng vào tảng đá.



Cẩm y thanh niên khom lưng, ngón tay vuốt lên xích sắt khẽ phát lực, sợi xích liền đứt ra.



Đoan Mộc Hồi Xuân học thư sinh bái lễ, nói: “Đa tạ công tử.”



Cẩm y thanh niên mỉm cười bảo: “Không cần đa lễ, ta họ Cơ, tên Thanh Lan.”



Đoan Mộc Hồi Xuân gọi: “Cơ công tử.”



“Chẳng hay các hạ xưng hô như thế nào? Vì sao lưu lạc đến nơi đây?” Cơ Thanh Lan hỏi.



Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Tại hạ Tôn Ẩn, nguyên bản đến Tụ thành thăm người thân, ai ngờ giữa đường bị người bắt cóc đến nơi này…” Hắn cúi đầu, thân thể có hơi run rẩy, tựa hồ không kham nổi ủy khuất.




Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta trông thấy biển hiệu bên ngoài viết Dị Khách Cư.”



“Dị Khách Cư, Dị Khách Cư, ta chẳng qua cũng chỉ là một dị khách mà thôi.” Cơ Thanh Lan nói, đoạn nâng chén rượu một hơi uống cạn.



Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn hắn.



Cơ Thanh Lan nói: “Không dối gạt ngươi, nơi này là Thánh Nguyệt giáo.”



Đoan Mộc Hồi Xuân tỏ ra mù mờ.



“Địa vị của Thánh Nguyệt giáo tại Tây Khương tương tự như của Ma giáo vùng Trung Nguyên.”



Lúc này Đoan Mộc Hồi Xuân chẳng thể giả vờ vô tri nữa, chợt hỏi: “Lẽ nào cũng là giang hồ môn phái?”



Cơ Thanh Lan đáp: “Không sai. Ta chẳng qua chỉ là một khách nhân, cho dù muốn đưa ngươi về nhà, cũng là hữu tâm vô lực.”



Đoan Mộc Hồi Xuân gượng cười nói: “Từ khi bị bắt đến nay, ta chưa từng nghĩ bản thân  còn có ngày được vận trang phục tử tế ngồi ở chỗ đường hoàng như vậy, được Cơ công tử đối đãi như thượng khách, ta đã vô cùng cảm kích, sao còn dám mơ tưởng quá phận nữa?”



Cơ Thanh Lan nói: “Tôn công tử nếu không chê, chi bằng lưu lại Dị Khách Cư. Mặc dù ta không thể đưa ngươi hồi hương, nhưng ăn ở các thứ sẽ không thiếu.”



Đoan Mộc Hồi Xuân khó nén sự thất vọng trong mắt, những vẫn đứng lên chắp tay nói: “Đa tạ Cơ công tử thu nhận.”



Cơ Thanh Lan đứng dậy cười bảo: “Thỉnh mau mau ngồi xuống.”



Đoan Mộc Hồi Xuân một lần nữa ngồi lại, đang định nhấc đũa dùng cơm, chợt thấy Cơ Thanh Lan lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó nhẹ nhàng mở ra. Vị thuốc đông y thoang thoảng phảng phất bên mũi.



Chỉ cần nghe mùi, Đoan Mộc Hồi Xuân đã lập tức thấy căng thẳng.



Cơ Thanh Lan lại cười nói: “Dị Khách Cư ta có một quy tắc, phàm ai lưu lại đều được dùng một viên Trấn tâm hoàn. Thuốc này có khả năng sáng mắt dưỡng nhan, giúp thần trí minh mẫn, dùng mỗi tháng, còn có thể kéo dài tuổi thọ.” Hắn nói rồi đẩy chiếc hộp đến trước mặt Đoan Mộc Hồi Xuân, mỉm cười bảo: “Thỉnh Tôn công tử thử một lần.”



Chỉ sợ trấn tâm hoàn này chính là thị uy. Hắn chẳng cần nhìn, cũng biết trấn tâm hoàn chi đó là độc dược mãn tính, một khi dùng, sẽ bị khống chế cả đời phải trông chờ được bố thí mỗi tháng.



Đoan Mộc Hồi Xuân tận lực khắc chế biểu tình, tránh lộ ra dù nửa phần hoảng loạn lẫn bất kham. Hắn giả vờ hiếu kỳ nhìn viên thuốc trong hộp hỏi: “Thuốc này thực sự có công dụng tốt đến vậy sao?”



Cơ Thanh Lan nói: “Tôn công tử thử một lần sẽ biết.”