Hựu Nhất Xuân

Chương 19 :

Ngày đăng: 22:18 21/04/20


Ta ngồi trong một quán trà không lớn không nhỏ ở kinh thành,uống trà, nghe khúc.



Chuyện đi tửu lâu không thành. Vì cái gì? Thái hậu! Uy lực từ ý chỉ của lão lú bà quá mạnh. Hai mươi tiểu đội ngự lâm quân thay phiên nhau tuần tra quản lý nhân dân trong thành. Tửu lâu lớn nhỏ ngừng kinh doanh ba ngày.



Ta thủng thẳng đi đến khi trời chạng vạng, các gian trong chợ bắt đầu thu dọn hàng quán, trên đường thanh thanh lạnh lạnh. Ta phải dừng chân ở một con phố nhỏ mà chả có thu hoạch gì, thấy trước mặt có một quán trà, tiến vào thể nghiệm một phen.



Ông trời cuối cùng cũng thương tình ta, cho ta một niềm ngạc nhiên để an ủi. Ta vào quán tìm một chiếc bàn cạnh cửa sổ để ngồi, người hầu trà châm một ly vũ tiền*, bốn loại điểm tâm khác cũng được bưng lên. Ta cầm một khối vân phiến cao * đưa vào miệng, một cô nương mong manh như nước ôm tỳ bà uyển chuyển đến trước mặt ta cúi mình hành lễ: “Công tử có muốn nghe một khúc đàn hay không?” Thanh âm mềm mại thanh thúy, như tiếng suối trong khe núi chảy ra.



Ta nhất thời xương cốt mềm nhũn, “Muốn, muốn!” Cô nương ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, chỉnh lại dây đàn, nhìn ta cười trong veo: “Công tử muốn nghe khúc nào?”, xương cốt của ta đã hoàn toàn tan chảy trong nụ cười kia: “Cô nương đàn cái gì ta cũng thích nghe.” Cô nương khẽ mỉm đôi môi anh đào, lại cười: “Vậy ta đây đàn cho công tử bản [tần tang khúc] được chứ?” Ta gật đầu: “Được, được.” Cô nương vươn ngón tay ngọc ngà thon dài, nhẹ nhàng gẩy một cái, tiếng nhạc tinh tang ngân lên.



Ta phe phẩy chiết phiến, ngưng thần tĩnh khí, đem cô nương đánh đàn ra tinh tế mà đánh giá. Mỹ nhân như trà, phải chậm rãi nhấm nháp. Cô nương gẩy đàn mặc chiếc váy xanh biếc, dưới rèm mi cong vút là đôi mắt trong veo to tròn, điềm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần. Tim ta không nhịn được mà rạo rực đập bình bình, dù sao ta đã rất lâu rồi không nhìn thấy mỹ nữ.



Một khúc gẩy xong, ta gấp chiết phiến lại: “Không tồi không tồi, chẳng biết có thể thỉnh giáo phương danh của cô nương không?”
Tiểu nhị cúi người: “Công tử, chỗ khác cũng trống mà. Có thể thỉnh ngài thu xếp một chút, nhường bàn cho vị khách nhân kia không? Chúng ta sẽ giảm tiền trà cho ngài.”



Ta gập chiết phiến lại: “Ngươi trông ta giống kẻ không trả nổi tiền trà sao?” Tiểu nhị vẻ mặt không tốt nhìn ta, gió chiều nào, che chiều ấy: “Bằng không vậy đi. Chỗ tiểu điếm nhỏ, nhị vị ủy khuất một chút, nhị vị công tử cùng ngồi một bàn, được chứ?” Ta không trừu chối thêm nữa, thiếu gia ngoài cửa đi tới, tiểu nhị thay hắn kéo ghế, rất ngứa mắt mà ngồi đối diện với ta. Người hầu trà thay hắn châm trà, cũng bưng lên bốn thứ điểm tâm. Thiếu gia nhấp một ngụm trà, quay đầu nói với Kinh Nương: “Đàn một khúc nghe xem.”



Gì chứ, tên nhóc con này đúng là đáng ghét! Kinh Nương đứng lên cúi người với tên kia: “Công tử muốn nghe khúc nào?” Thiếu gia cũng mang theo chiết phiến, phất một cái mở ra: “Tùy ngươi.” Kinh nương ngồi xuống, cười trong veo: “Vậy ta đàn cho công tử bản [vịnh xuân khúc] được chứ?” Thiếu gia gật đầu. Kinh Nương bỗng nhiên xoay người lại, cười với ta.



Chẳng lẽ, nàng có ý gì với ta? Ta nhẹ nhàng phất quạt, cũng mỉm cười lại với giai nhân. Thiếu gia nhướn mi: “Sao không đàn?” Ta thực vui vẻ, chẳng lẽ mỹ nhân vì thấy tên nhóc này không vừa mắt nên không muốn làm ăn với hắn? Ta đắc ý dạt dào liếc tiểu tử đối diện một cái, Kinh Nương cúi đầu: “Mã công tử, tiền khúc nhạc vừa rồi …”



Mặt ta nhất thời nóng lên, ho khan một tiếng, rút trong ngực một tờ ngân phiếu đưa qua. Sắc mặt Kinh Nương biến đổi, cười nói: ”Công tử đang trêu đùa ta sao, ngân phiếu một ngàn lượng sao thiếp trả lại được đây.” Ta lắc lắc chiết phiến, mỉm cười nhìn giai nhân. “Không cần trả lại, nếu cô nương không chê, xin hãy cầm lấy.” Kinh Nương ngây người ngẩn ngơ, ta nói tiếp: “Về sau ta mỗi ngày đều đến uống trà, nếu có cái gì khó khăn, cứ nói với ta.” Kinh Nương thản nhiên cười, đem ngân phiếu thu vào tay áo: “Đa tạ Mã công tử. Sau này công tử lại đây, chỉ cần không chê, kinh Nương nguyện ngày ngày vì công tử công hiến sức lực.”



Ta nghe mà tâm hoa nộ phóng. Công tử trẻ tuổi trước mặt nâng trén trà, nét mặt cười như có như không, thú vị nhìn ta. Kinh Nương đàn xong một khúc, bị khách bàn khác gọi đi. Ngồi bàn kia là một tên béo ú như heo, trơ mặt giơ tay sờ ngực Kinh Nương. Ta giận dữ, vừa định vỗ bàn đứng dậy anh hùng cứu mỹ nhân, Kinh Nương bỗng thản nhiên cười, như bông hoa rừng rực rỡ, bàn tay nõn nà trên bàn tay mập mạp kia nhẹ nhàng nhéo một cái: “Ai nha, Ngưu lão gia, ngài thật xấu lắm nha!”



Ta há hoác miệng, chiết phiến rơi cái [cạch] xuống bàn. Cậu ấm trước mặt [phì] một tiếng.



Ta thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn sang, thế thì làm sao, lão tử là thanh niên ngốc không được à? Vị huynh đệ trước mặt nhướn cặp lông mày ôm quyền với ta: “Bình thủy tương phùng, đó là hữu duyên, xin hỏi huynh đài họ gì?”