Hựu Nhất Xuân
Chương 46 :
Ngày đăng: 22:18 21/04/20
Nếu câu nói mát của Phù tiểu hầu gia là nước sôi thì ta chính là lợn chết. Mèo mả gà đồng cũng phải có tư cách của mèo mả gà đồng. Ta cười mỉa một tiếng, đưa tay sờ trán Phù Khanh Thư. “Cũng may chưa bị sốt. Uống thuốc rồi mau ngủ đi, đừng hứng gió nữa.”
Xoay người ra khỏi cửa, mưa đã ngừng rơi, một hai tia nắng lách qua khe hở giữa các đám mây, ta tùy tiện đi dạo một vòng quanh sân, trong lòng giống như bị khoét một lỗ, kiểu như mới cướp ngân hàng xong, tiền đầy túi mà tiêu không dám tiêu, là cảm giác trống rỗng muốn chết đến nơi rồi. Giọt nước nơi đầu viên ngói trên mái hiên rơi xuống mặt đất, Trung thúc đang quét tước sân gần đó đến gần ta vấn an. Ta bỗng nhiên nhớ tới một việc, vương gia ta lần này Nam hạ là vì mục đích công vụ. Hôm qua Phù tiểu hầu gia bất chấp khiến mình bị tai nạn lao động, sao ta có thể bình chân như vại phía sau? Thừa dịp trời nắng dễ làm việc. Ta gọi Tiểu Thuận một tiếng, dặn hắn đến khách điếm kêu mấy cao thủ đại nội hoàng đế phát cho đến đây.
Mấy cao thủ đại nội này dù bộ dáng như ăn không đủ no nhưng ta vẫn ký thác kỳ vọng rất cao vào bọn họ. “Tối nay cùng bổn vương đến nhà Lưu tri phủ thăm dò một chuyến, hành động phải cơ mật, nếu lộ ra một chút tin tức, đừng mong bổn vương ra mặt xin cho các ngươi.”
Đại nội cao thủ đồng loạt gật đầu, “Thuộc hạ tuân mệnh!” Thú vị, có tiền đồ!
Nhà của Lưu tri phủ tuy là nha môn thuộc của công, nhưng cũng tốn không ít công trang hoàng. Đèn lồng treo dưới mái hiên thuần một màu xanh ngói lưu ly, trong sân hương hoa say lòng người. Cửa hé mở lộ ra ánh nến sáng rực, xem ra kích cỡ ngọn nến cũng không nhỏ. Hơn nữa, một hai ba bốn năm sáu căn phòng toàn bộ đều được thắp sáng. Ta ghìm giọng nói, “Coi bộ nhân khẩu trong nhà Lưu tri phủ cũng không ít.” Một vị cao thủ đại nội bên cạnh ta cũng thấp giọng, “Theo thuộc hạ thám thính được, nhà tri phủ Huy Châu có một vị chính phòng, tám vị phu nhân, ba công tử ba tiểu thư.” Số nhân khẩu cũng quả là cát lợi.
Bốn cao thủ đại nội không làm ta thất vọng, thẳng đường từ cửa sau đến nội viện cứ thế mỗi chưởng đánh ngất một gia đinh, thuận lợi vào trong nội viện. Bốn thám tử quen đường dẫn ta đến một dãy phòng bên tay trái ẩn sau giả sơn. Dãy hiên bên phải đang khí thế ngút trời, tại đó có bóng người đứng hai tay chống nạnh trông hình dạng y chang cái ấm trà.
“……… Sáng mai ta sẽ trở về nhà mẹ đẻ, từ nay về sau tùy các ngươi! Thu thập xiêm y cho ta, thu thập cho cả nhị thiếu gia luôn! Cả nhà giải tán, bà đây mà còn về với ngươi thì ta gọi ngươi là ông nội!!”
Cải lương không bằng bạo lực, đầu bóng lưỡng không bằng đầu hói. Không ngờ lão tử lại được xem màn “lửa cháy hậu viên” vui thế này. Ta ngồi xổm xuống bãi cỏ, núp sau giả sơn nhòm ra, vuốt cằm lắng tai nghe. Theo khẩu khí thì vị kia chắc là Lưu phu nhân. Quả nhiên, sau đó vang lên một giọng nói khép nép, là giọng Lưu tri phủ, “Phu nhân, chuyện gì cũng từ từ nói. Cãi nhau bị đầy tớ nghe thấy còn ra thể thống gì …..”
Lưu phu nhân hít sâu, sư tử hống phát ra đến cả tai lão tử cũng ong ong, “Thể thống, cái lão không có đức hạnh như ông còn đòi thể thống? Cha của đám thỏ bảo bảo kia ông cũng làm được, còn đòi thể thống!”
Giọng Lưu tri phủ run rẩy, “Bà cô của ta ơi, cẩn thận người ta nghe thấy! Không làm vị cấp trên kia vui lòng, không chỉ mũ quan của ta mà cả sinh mạng của mọi người ở đây cũng đứt trong tay người ta luôn đó.”
“Ngày đó làm chuyện xấu sao không nghĩ đến lúc này? Tự mình gây họa đừng kéo người khác theo. Kiều nhi Diễm nhi, đồ đạc dọn xong chưa?! Ngày mai ta về nhà mẹ đẻ, mẹ con chúng ta không liên quan gì đến ông nữa. Mặc ông muốn mang cái thứ bát nháo bỉ ổi gì về thì mang!”
Trong phòng vang lên tiếng binh boong loảng xoảng, còn có tiếng Lưu tri phủ “ai ai ô ô”, mọi việc tiếp theo y như một trận cướp bóc. Bốn cao thủ đại nội nhạy bén lanh lợi, thoát ra khỏi giả sơn loáng một cái, khoắng về không thiếu thứ gì. Ta giơ từng thứ lên xem xét, “Gương, không cần. Lược, vứt. Chai lọ ấm chén…. Hử?” Bên dưới góc gương có cái gì đó, hình như một quyển sách. Ta nhét vào tay áo, phất tay với bốn cao thủ đại nội, “Quay lại nhìn xem còn gì có ích không thì mang nốt theo.”
Phù Khanh Thư đứng bên cạnh Tô công tử giơ tay, một chưởng đập vào sau gáy hắn. Tư thế lưu sướng tuyệt đẹp, động tác rõ ràng dứt khoát. Ta tiến về phía trước đỡ lấy Tô công tử.
Ta cảm động rơi nước mắt cười với Phù tiểu hầu gia, “Hảo huynh đệ!”
Trụ trì đại sư nói, “A di đà phật.”
Ta cúi người ôm Tô công tư lên, ăn ít cũng có cái lợi, nhẹ nhàng dễ vận chuyển.
Trụ trì đại sư đứng ở cửa miếu, “A di đà phật.”
Ta nhe răng với lão hòa thượng, “Đại sư, Tô cư sĩ ta mang đi.”
Lão hòa thượng nói, “A di đà phật, lão nạp chỉ muốn hỏi thí chủ, một con ngựa có thể chở ba người sao?”
Ta ngại ngùng đưa tay sờ mũi, cười gượng.
Trụ trì đại sư cười với ta, “Xe hôm qua của Tô cư sĩ để ở hậu viện.”
Ta cảm kích vô hạn, nhếch miệng với lão hòa thượng, “Đại sư, ngài là người tốt.”
Chỉ cần có tâm thì đâu đâu cũng là đất Phật, lão hòa thượng lúc tiện ra cửa nhờ ta nhắn với Tô công tử như vậy. Xuống núi quả nhiên dễ hơn lên núi, ngựa thong thả chạy không đến hai canh giờ đã vào thành, về đến Tô Phủ.