Hựu Nhất Xuân

Chương 53 :

Ngày đăng: 22:18 21/04/20


Thuyền đậu hũ trong nồi nước sôi, lúc chín thì tự biết ngửa bụng lên trời. (ý giống câu “thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”)



Ông đây mặc kệ.



Người này chết thì người kia đẩy lên lấp chỗ trống, trình tự phong vương cũng cứ theo đó mà đánh số thôi, tuy nhiên xưng hô từ nhỏ đến lớn lại không thay đổi. Nói như vậy thì ngay từ lần đầu tiên lão tử gặp Khang vương kêu Tam ca là đã lòi đuôi rồi.



Kể ra người ở nơi này đều dùng một loại hư chiêu để thử người khác. Nhân vương lúc vừa gặp lão tử thì tự xưng là tam ca, còn như Tô Diễn Chi lại tự xưng là Tô Hành Chi, chỉ cần một câu đã đoán ra ta là hàng giả.



Tiểu Thuận đứng bên cạnh giường, ta ngồi bên mép giường nhập định.



Nhân vương nếu ngay từ đầu đã biết ta là giả, vì sao lại mắt nhắm mắt mở mặc ta tiêu dao đến tận bây giờ? Mấy thước phim dã sử âm mưu cung đình tranh đấu quằn quéo trong đầu ta. Tiểu Thuận thử độ ấm trong chậu nước rồi nhỏ giọng kêu ta một tiếng: “Vương gia”.



Tiểu Toàn thập thò ngoài cửa, chắp tay quỳ xuống: “Vương gia, Nhân vương thiên tuế tới, bảo có chuyện muốn nói với vương gia.”



Nhân vương đúng là thắp nhang muỗi cũng lên, vừa nghĩ đến đã thấy có mặt rồi.



Nhân vương ngồi ở sảnh chính uống trà lạnh, phe phẩy quạt: “Lão Thất à, ta tới để báo một tiếng. Buổi chiều tại đình Trường Nhạc trong cung tổ chức tiệc rượu, hoàng huynh làm chủ. Nhớ đến đúng giờ đó. Ta báo xong còn có việc phải đi, vào cung gặp lại ha.”



Ta tiễn ra tận cửa, nói Tam ca đi thong thả.



Tiểu Toàn hỏi: “Vương gia, giờ có mang điểm tâm lên không?



Ta nói: “Để các vị công tử ăn trước đi, ta hôm nay không đói bụng.” Xong lại trở về phòng ngủ tiếp tục nhập định. Tiểu Thuận cứ một lúc lại bưng một chén trà lạnh đến hầu. Hai mắt ta nhìn đăm đăm ước chừng một hai giờ, uống hai ba ấm trà lạnh, viếng thăm nhà xí bảy tám chuyến.



Sau chuyến cuối cùng đi nhà xí về, trên hành lang gặp phải Tiểu Quế vốn đang làm nhiệm vụ ở tiền viện báo lại là An Quốc phủ tiểu hầu gia tới, giờ đang ở phòng khách rồi.



Ta nói: “Đi báo với tiểu hầu gia, vương gia ta đang phiền chết đi được đây, ai cũng không gặp.”



Tiểu Quế lên tiếng trả lời rồi đi, ta đảo qua đảo lại hai vòng trước cửa, cuối cũng giậm chân kêu Tiểu Thuận đến: “Ngươi mau đến phòng khách coi tiểu hầu gia đi chưa. Nếu chưa thì thay ta xin lỗi một tiếng rồi mời hắn vào. Bảo là ta có chuyện cực kỳ cực kỳ khẩn cấp cần bàn với hắn.” Một người đứng ngay sau khúc cua trên hành lang lạnh giọng trả lời: “Rốt cuộc có chuyện khẩn cấp gì mà còn quan trọng hơn cả ‘phiền chết đi được’ vậy? Không hiểu chuyện ‘cực kỳ cực kỳ khẩn cấp’ gì mà khiến vương gia sáng sớm đã đi vòng vòng trong nhà đây.”



Ta xoay người lại chìa ra bản mặt cười toe toe: “Phù lão đệ …”



Một bàn trà tròn nhỏ, một ấm trà, ta khép chặt cửa phòng rồi cùng Phù tiểu hầu gia mỗi người ngồi một bên. Phù Khanh Thư nói: “Phòng ngủ của Mã huynh thông gió kém, thật là nóng nực, có chuyện gì khẩn cấp mà không thể chọn một căn phòng thoáng đãng để nói?”



Ta quệt mồ hôi đang đổ ầm ầm, nhìn thẳng Phù Khanh Thư: “Phù lão đệ, huynh đệ chúng ta vào chủ đề chính luôn đi, mấy thứ rườm rà dẹp hết. Thân phận vương gia giả của ta sợ là đã bị phát hiện rồi, xế chiều hôm nay hoàng đế mời ta tiến cung, có phải hồng môn yến hay không ta không biết. Vương phủ trên dưới mười mấy người, thêm cả Tô Diễn Chi, Bùi Kỳ Tuyên và mười mấy vị công tử nữa, xin nhờ Phù tiểu hầu gia, nghìn vạn lần phải bảo vệ tất cả chu toàn.”



Bàn tay đang rót trà của Phù Khanh Thư khựng lại, đôi mắt chặt chẽ nhìn ta. Không hồ là Phi Thiên Biên Bức (batman =))))đại hiệp đã từng rèn luyện trên giang hồ, biểu cảm trên khuôn mặt như khắc từ ngọc không chút sứt mẻ.
Ta nhìn Tiểu Thuận rồi lại nhìn Tiểu Toàn đang đứng trước xe, hỏi: “Không phải các người cùng bọn họ đến biệt trang sao, thế nào lại chạy hết về vương phủ vậy?”



Tiểu Thuận toét miệng nói: “Bẩm vương gia, tiểu nhân và Tiểu Toàn không phải đi cùng nhau. Tiểu nhân đi theo Tô công tử về, Tiểu Toàn thì tiểu nhân không biết.”



Tiểu Toàn nói: “Vương gia, Bùi công tử kêu tiểu nhân cùng hắn trở về, nên tiểu nhân mới về.”



Tô công tử, Bùi công tử, hai người đều trở về. May mà hôm nay không có chuyện gì, ta cũng chưa kịp cời ra lửa, vội vàng bước đến hỏi: “Hai vị công tử đều đang ở trong phủ?” Tiểu Toàn xách theo lồng đèn thưa phải, “Còn cả tiểu hầu gia của An Quốc hầu phủ nữa, đều đang ngồi trong tiểu thính.” Ờ thế mà đủ cả.



Tô công tử cùng Phù Khanh Thư ngồi chơi cờ dưới ánh nến, Bùi Kỳ Tuyên ngồi cạnh xem, lười biếng đứng dậy cười với ta: “Vương gia đã về rồi à?” Hai người đang chơi cờ chắc cũng đã hết hứng, ta vừa quạt gió vừa sải bước vào nhà nói: “Không phải bảo buổi chiều đi biệt trang sao? Sao đã về rồi?”



Tô Diễn Chi đáp lời: “Nhớ ra trong phủ còn vài việc chưa xong nên vòng về xem một chút.” Rồi thu quân cờ thả vào hộp. Bùi Kỳ Tuyên cũng lên tiếng: “Ta sợ ngài vào cung uống nhiều rượu về không có ai hầu hạ nên mang Tiểu Toàn về chờ.” Ta há hốc mồm vừa định cố đáp lại mấy câu, Phù Khanh Thư đã đứng lên nói với ta: “Cũng sắp canh hai rồi, ta trở về phủ trước.” Mắt cũng không nhìn ta, chắp tay một cái rồi đi thẳng.



Hai vị Tô, Bùi tại sao lại về ta còn hiểu được, thế quái nào lại có cả Phù Khanh Thư? Ta một bụng thắc mắc mà không tiện mở miệng, chỉ đành nói với Phù tiểu hầu gia: “Để ta tiễn ngươi.” Phù Khanh Thư đi đến hành lang gấp khúc liền quay lại: “Thái vương gia dừng chân, không cần khách khí, hai vị công tử của ngài hôm nay lộn lại chắc cũng nhiều mệt nhọc, vương gia cũng vừa mới về, nên nhanh chóng nghỉ ngơi thì hơn, để ngày mai mát mẻ hẵng tới biệt trang.”



Ta cũng chỉ đành chắp tay một cái: “Phù lão đệ, mai sẽ tìm ngươi nói lời cảm tạ.” Phù Khanh Thư phất tay áo quay đầu đi thẳng.



Tô công tử nói đi nghỉ ngơi, Bùi công tử nói đi nghỉ ngơi, ta cũng đi nghỉ ngơi. Lúc đẩy cửa phòng ra ta đã nghi kiểu gì cũng có người, quả nhiên, Bùi Kỳ Tuyên đã ngồi sẵn dưới ngọn nến chờ ta chui đầu vào rọ. Ta tự động tự giác đi vào phòng, Bùi Kỳ Tuyên nhướn mi, một tay đặt lên cổ áo ta: “Mã vương gia hôm nay diễn một hồi ủy thác thật khiến người ta cảm động, Kỳ Tuyên xem mà rơi nước mắt, nhưng phiền Mã vương gia chỉ cho ta vài minh lộ, nếu ngài thật sự bị bề trên chém, vậy những người này nên an bài thế nào đây?” Khuôn mặt chỉ cách chóp mũi của ta chưa đến nửa thốn, “Ta, Bùi Kỳ Tuyên, vương gia ngài định xử trí thế nào?”



Một ngụm hung ác cắn lên môi ta, chắc chắn là chảy máu rồi. Bùi công tử, ngươi muốn trút giận cũng đừng nhằm ngay miệng lão tử chứ?



Ta nhếch miệng không biết làm sao đành cười khan vài tiếng, miệng Bùi Kỳ Tuyên cọ nhẹ lên cổ áo ta, chà sạch vết máu, thấp giọng cười nhẹ. Lồng ngực của hắn dán sát ngực ta, cảm thấy âm thanh như có thể truyền sang mà cộng hưởng, “Vẫn biết ngài không được nhanh nhạy, nhưng không ngờ lại ngốc đến mức này. Ngài từ cử chỉ đến lời nói có chỗ nào giống Sài Dung, hoàng thượng cùng các vương gia sao không nhìn ra là giả được chứ, nếu ngay từ đầu đã không diệt ngài, vậy chỉ cần ngài không gây ra sai lầm thì sau này chắc chắn cũng sẽ không động đến ngài. Ai cũng đều hiểu, chẳng qua không nói ra miệng mà thôi.Hôm nay ngài lăn qua lăn lại như vậy để làm gì?”



Bùi Kỳ Tuyên khẽ động, mảng da thịt vì bị áp sát mà mướt mồ hôi cũng được mát mẻ đôi chút. Hắn ghé lên cổ áo ta cọ rồi lại cọ: “Lạch bạch chạy đi tìm vị tiểu hầu gia kia làm đại hiệp người dơi gì đó, để ủy thác có đúng hay không? Định diễn vở tình nghĩa huynh đệ anh hùng hiệp nghĩa? Buồn cười là Tô Diễn Chi cùng vờ ngớ ngẩn theo, ra roi thúc ngựa mười mấy dặn đường về tìm Phù tiểu hầu gia để hỏi cho ra lẽ. Ngài cùng hắn đã lưỡng tình tương duyệt đến mức đồng sinh cộng tử rồi cơ, làm kẻ tục nhân là ta đây đứng ngoài hâm mộ đến thảm.” Khuôn mặt từ từ chuyển đến trước mắt ta: “Ngài cùng Tô công tử tâm can của ngài giờ như cá gặp nước, có phải cũng nên nói chút lời cảm ơn với ‘hòn đá mài dao’ như ta không?”



Tim ta thót lên một cái: “Bùi …”



Ngọn nến gần tan thành một vũng sáp lỏng trên bàn khẽ rung lên rồi tắt lịm, đúng lúc thế không biết. Trong khoảnh khắc chìm trong bóng tối, có một thứ gì đó rất mềm rất nhẹ chạm lên môi ta: “Bùi cái gì? Công tử? Hay là Kỳ Tuyên?”



Tim lão tử lại tiếp tục giật thót cái nữa: “Kỳ, Kỳ Tuyên.” Quan Đế gia gia, ngài cho sét xuống đánh ta thành than luôn đi, ta thật không đáng sống!



Thân thể thấm đẫm mồ hồi đang dán sát ta bỗng cười nhẹ một tiếng, dứt khoát buông lão tử ra, xoay người như một trận gió, mở cửa phòng, đi thẳng.



Ánh trăng xối lên thân thể ta, sáng lóa chói mắt.



Bùi Kỳ Tuyên vừa rời khỏi lòng ta đi ra đến hành lang trong viện liền gặp thoáng qua một ai đó, nếu đó mà là Tô Diễn Chi thì hôm nay đúng là được dịp đóng phim văn nghệ sến sẩm cẩu huyết rồi.