Hựu Nhất Xuân

Chương 6 :

Ngày đăng: 22:18 21/04/20


Bình luận tên mỹ nữ cũng giống như bình luận mỹ nữ, đều là môn học vấn cao thâm. Mà tên của mỹ nữ cổ xưa lại càng thêm sâu sắc.



Nhìn lại một loạt tên của các mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mấy ngàn năm qua: Ngọc Hoàn, Tử Phu, Chiêu Quân, Văn Quân, Nam Tử, Mị Nương……. Người nào không quyến rũ đặc biệt, câu hồn đoạt phách? Hết thảy sắc đẹp đều phải thể hiện ở cái tên.



Nhược Thủy, Nhược Thủy. Vừa nghe đã thấy hay hơn Yến Ny cả trăm lần. Người giống như nước, không biết giống nước ở điểm nào nhỉ, là sóng mắt, là dáng người, là giọng nói uyển chuyển nũng nịu, hay là thành khẩn nhu tình?



Ta thấp thỏm ngồi trên giường lớn. Sống hai mươi mấy năm, quen năm, sáu người bạn gái. Nhưng lần đầu tiên cảm thấy hưng phấn như thế này. Gì đây! Đến phút chót tự nhiên lại thấy có cảm giác tội lỗi. Tội lỗi cái gì? Ông đây đến nơi này không phải là để hưởng phúc sao? Diễm phúc, đương nhiên là diễm phúc! Ông nhất định phải cắm rễ ở đây!



Nhưng đây là lần đầu khai trai, khẩn trương thì cũng có. Ta ở trong phòng lượn tới lượn lui đến cả chục lần, chờ người đẹp, nên để đèn hay tắt đèn bây giờ? Thôi cứ để đèn chờ thì hơn, nhất định phải thấy được dung nhan của người đẹp. Lỡ mà không tốt thì còn đổi. Thẻ số hai … Không biết số thứ tự của cơ thiếp của tiểu vương gia là được đặt theo thời gian rước về hay là theo dung mạo a? Đến lúc người đẹp bước vào thì phải nói gì để giải tỏa không khí đây, mà thôi, cứ làm luôn đi…..



Từ dãy hành lang gấp khúc vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa. Hẳn là mỹ nữ Nhược Thủy đã được Tiểu Thuận gọi tới. Bụng dạ cũng giật thót lên, ta nuốt nước miếng, hô một tiếng “Vào đi”.




Cửa nhẹ nhàng được mở ra. Ta trợn mắt nhìn người kia: “Đã trễ thế này… Có việc gì…?”



Người đi vào không phải Nhược Thủy mỹ nữ, mà là một chàng trai trẻ tuổi, hơn nữa ta vừa nhìn qua là biết ngay cái loại tiểu bạch kiểm môi hồng răng trắng.



Mã Tiểu Đông hận tiểu bạch kiểm, ai quen ta cũng biết. Nhớ tới cô bạn thanh mai trúc mã Tiểu Nhàn năm đó, mối tình đầu tinh khôi thuần khiết của ta cũng đi đứt trong tay cái loại tiểu bạch kiểm này.



Lúc ta với Tiểu Nhàn ba tuổi đã từng lập lời thề rằng cô ấy nhất định phải trở thành vợ ta. Nhưng lòng dạ đàn bà cũng như nước, giỏi nhất là thay đổi. Lúc ta học sơ trung, Tiểu Nhàn mê mẩn một tên ca sĩ tiểu bạch kiểm họ Lâm người Đài Loan, cả ngày hát bên tai ta cái gì mà [mùa mưa tuổi mười bảy]. Đến trung học lại càng tệ hơn, chết mê chết mệt cái nhóm OT gì gì đấy của Hàn Quốc, mà với cái tên tóc rẽ ngôi trong nhóm đó lại còn mê hơn. Bắt đầu ghét bỏ ta, nói Mã Tiểu Đông ta nếu lớn lên mà giống hắn thì thật tốt. Vì Tiểu Nhàn, ta nhịn. Nhịn đến đại học, F4 xuất thế tung hoành. Tiểu Nhàn bắt ta hát [mưa sao băng], nói Mã Tiểu Đông cậu lớn lên mà giống Châu Du Dân thì thật tốt. Rốt cục ta bạo phát. Một hôm nào đó, ta ngó Tiểu Nhàn đang xểu dãi nhìn chằm chằm vào phim quảng cáo dầu gội đầu của F4, hỏi một câu chọc đúng tim đen “Sao cậu lại thích mấy cái cây lau nhà thế?”



Tiểu Nhàn trợn tròn mắt hỏi lại ta: “Cái gì mà cây lau nhà?”. Ta tốt bụng giải thích cho cô ấy, “Cậu đem mấy người kia lật ngược lại, không giống cây lau nhà thì là gì?”, Tiểu Nhàn cho ta một cái tát, lại quăng thêm một câu: “Đã xấu xí lại còn ghen tị!” rồi chạy mất. Mối tình đầu tốt đẹp mười mấy năm thế là xong đời.




Thế nên từ đó về sau, ta hễ cứ thấy mấy sinh vật đại loại như vậy là máu điên lại nổi lên. Hơn nữa kẻ đang đứng trước mắt ta hiển nhiên có thể coi là cực phẩm trong cực phẩm, tuy rằng … hoàn toàn khác với mấy người kia, nhưng chắc chắn là một tiểu bạch kiểm trăm năm khó gặp ở thời cổ đại. Vóc người mảnh mai tinh tế, mi thanh mục tú. Mái tóc nửa buộc nửa thả càng làm cho giới tính khó phân biệt, áo choàng lả lơi mập mờ câu dẫn.



Ta chẳng thèm tốn hơi thừa lời, nhất định phải đuổi người kia đi trước khi Nhược Thủy mỹ nhân đến, bằng không bát canh nóng đến miệng lại phải đổ đi.



“Vị công tử này, đã muộn lắm rồi, bổn vương muốn ngủ. Ngươi có chuyện gì thì mai lại đến.”



Tên tiểu bạch kiểm nhìn ta, ánh mắt lóe lên một tia bất định. Chẳng những không ra ngoài còn đóng cửa đi về phía ta. Cơn giận của ta càng đại phát, kẻ nào trong vương phủ mà to gan như vậy, ngay cả mệnh lệnh của tiểu vương gia cũng dám không nghe!



“Vị công tử nay, lời bổn vương nói ngươi nghe không hiểu sao?”



Đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, người nọ đột nhiên mỉm cười với ta: “Vương gia.” Thanh âm lọt vào tai cư nhiên theo các dây thần kinh lan tràn từ đỉnh đầu đến mũi chân, cả người ta bỗng nhiên run lên như bị điện giật.



Thanh âm của tiểu bạch kiểm tiếp tục chậm rãi, chậm rãi trôi vào tai: “Vương gia, là ngài truyền ta đến thị tẩm mà. Vương gia quả nhiên, ngay cả Nhược Thủy cũng quên rồi.”