Hựu Nhất Xuân
Chương 66 :
Ngày đăng: 22:18 21/04/20
Thị độc là để bồi đọc sách, thị đồng là dùng để làm ấm giường.
Sài Dung lên tám tuổi đã hiểu hai câu này khác biệt thế nào. Là Ngũ hoàng huynh Sài Hân của hắn nói cho nghe.
Khi đó vào một ngày mặt trời đỏ chói giữa cảnh xuân rực rỡ, Sài Dung ngồi chồm hổm trong tiểu đình Ngự Hoa Viên chùi chùi nước mũi, Ngũ hoàng huynh ngồi bên cạnh cười trên sự đau khổ của hắn cũng vừa xoa xoa cục u trên đầu hắn, toét miệng nói cho hắn biết sự khác biệt của hai câu này. Cái cục u kia phát đau như lửa đốt, được Ngũ hoàng huynh nhẹ nhàng xoa hai lần, càng khó lòng kiềm chế nổi. Cửu hoàng huynh ác quá!
Có điều tuy nói sai nhưng cũng đã lỡ nói rồi, huống hồ gì người không biết là người vô tội, cần phải cốc đầu ác đến vậy sao?
Sài Hân nói: “Đáng đời. Sớm nói đệ đừng đi trêu chọc lão cửu, lần này cho đệ chừa. Đệ ngồi yên đây, để ta tìm thuốc mỡ đến cho đệ xoa.” Trước khi đi còn ấn mạnh lên cái cục u, ấn mạnh tới mức khiến Sài Dung ôm đầu nhe răng trợn mắt.
Ngọn nguồn của mọi việc đều xuất phát từ trên người phụ hoàng và mẫu hậu.
Hôm qua ở trong cung mẫu hậu chơi đùa, nghe được mẫu hậu đang cùng phụ hoàng thương nghị: “Đức phi hôm qua lại nói một hồi, hiện nay Lục hoàng tử đã mười hai rồi, hiểu được nhân sự cũng tốt. Nên sắp xếp cho nó cung nữ lớn tuổi một chút hay là sắp xếp hai thị đồng trước?”
Danh tiếng Thập Nhị hoàng tử ham học hỏi không biết mệt là gì đâu phải khơi khơi mà có, Sài Dung lúc đó lập tức kéo áo một tiểu thái giám thấp giọng hỏi: “Thị đồng là gì thế?” Tiểu thái giám ghé sát tai Thập Nhị hoàng tử nói: “Thiên tuế còn nhỏ, nô tài giải thích cũng sẽ không hiểu rõ lắm đâu. Nói chung, thị đồng so với nô tài không giống nhau, là người chuyên dùng để làm ấm giường cho chủ nhân”.
Sài Dung sáng tỏ thông suốt, hiện nay tuy là đầu xuân nhưng trời còn lạnh, cởi quần áo chui vào chăn chẳng khác gì nằm trên băng, bình nước nóng sau nửa đêm là nguội lạnh phải mang đi đổi. Quả nhiên tìm người sống đến sưởi ấm là tốt nhất: “Tại sao người người ai cũng có mà ta lại không có chứ?” Tiểu thái giám nói vòng vo một tiếng: “Việc đó……..Đợi thêm thời gian nữa, có thể sẽ có”.
Hôm sau, Sài Dung tới Tư An Cung tìm Cửu hoàng huynh: “Hoàng huynh ơi hoàng huynh à, đệ tìm huynh có chuyện thương lượng đây”.
Cửu hoàng tử Sài Di đang cùng Ngũ hoàng tử chơi cờ trong hành lang uốn khúc, đoán xem tử nhi đến hỏi hắn chuyện gì. Sài Dung gọn gàng dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Cửu hoàng huynh, đem cho ta mượn Bùi Kỳ Tuyên về sưởi ấm giường đi”.
Ba quang liễm diễm: sóng gợn mặt nước.
Mùi hoa quế cùng gạch cua thỏa mãn, trăng mười lăm thì tròn vẹn mười sáu.
Bùi Kỳ Tuyên nguyên là thị độc của Cửu hoàng tử, nay trở thành người được Thập Nhị hoàng tử Sài Dung cảm mến thu dưỡng.
“Cửu hoàng tử tối hôm ấy lúc uống rượu đã cho đồng ý cho ta, ngươi là của ta chạy không thoát đâu”. Ngọc phiến nhẹ nhàng nâng lên cái cằm *** xảo: “Chỉ là phải đổi một cái tên khác mới hữu tình hữu thú“.
Có thú vị, có tình thú =]]
Đôi mắt dài hẹp trong hương hoa quế nhẹ nhàng cong lên: “Thập Nhị điện hạ tùy tiện đổi thế nào cũng được”.
Quạt trong tay Sài Dung khua một cái, nở nụ cười: “Nhược Thủy, từ nay về sau liền gọi là Nhược Thủy”.
Cửu hoàng tử đêm đó đối mặt với vầng trăng đêm Trung Thu, cũng cố gắng hát vang lời từ biệt.
Tiếng vang vọng về nơi xa xôi, minh nguyệt nan kiếm bạch đầu nghĩ sơn thủy vinh khô hữu tận, nhược thủy tế tế trường lưu.
Tạm dịch: Trăng sáng khó tìm được người cùng đi đến bạc đầu, nghĩ núi non bạt ngàn cũng sẽ đến lúc tận, chỉ có dòng nước nhỏ là chảy mãi. Câu này nói lý do tại sao Sài Dung lại đặt tên Nhược Thủy.