Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 161 :

Ngày đăng: 23:36 19/04/20


Edit: Ring.



“Vậy Mộ Yên thích mẫu người như thế nào?”



Bùi Phong không thể khống chế bản thân hỏi ra miệng, mặc dù hắn cũng biết lúc này hỏi như vậy thật sự rất đường đột.



Nhưng hắn chính là không thể nhịn được, hắn muốn biết nữ tử tính tình đặc biệt như Mộ Yên, điều kiện đối với phu quân tương lai của nàng sẽ như thế nào.



Dù sao Bùi Phong cũng không muốn trở thành Dạ Tập thứ hai, hắn là thật tình muốn được Mộ Yên yêu thích.



“Ta thích mẫu người thế nào?”



Giang Mộ Yên ngẩn ra, dường như không ngờ Bùi Phong sẽ hỏi vậy, nhưng trong đầu nàng lại không tự chủ được mà hiện lên bóng dáng Bùi Vũ Khâm.



Giang Mộ Yên thiếu chút nữa đã thốt ra mấy chữ “Chính là Bùi Vũ Khâm”, may mà nói đến miệng đã kịp thời giữ lại.



Sau đó nàng dùng giọng nói mang vẻ tò mò, cũng có ý vui đùa mà nửa thật nửa giả hỏi ngược lại “Bùi Phong, sao đột nhiên huynh lại hỏi cái này? Thế nào, ta vừa giải trừ hôn ước với Dạ Tập, huynh liền vội vã muốn tìm đối tượng khác để ta chuyển ra Bùi gia?”



“Đương nhiên không phải, ta, ta chỉ là rất ngạc nhiên. Mộ Yên nàng nếu đã sớm biết mình không thích hợp với Dạ Tập, vì sao còn đợi đến ba năm, bây giờ mới muốn giải trừ hôn ước?



Nếu ngay từ đầu nàng muốn giải trừ hôn ước, giờ hạ nhân căn bản không dám nói gì sau lưng nàng, nhưng nàng và Dạ Tập cũng đã có ba năm hôn ước, nên……”




Chỉ là xưa nay nam tử đa số bạc tình, trước giờ được bao nhiêu người có thể trước sau như một mà ‘chỉ một người’?



Cho nên Giang Mộ Yên nhịn không được mà cảm khái trong lòng, nay bên cạnh nàng có một đối tượng làm lang quân như ý chuyên tình như Bùi Vũ Khâm, nhưng mà tâm của người này mười mấy năm trước đã đành cho một nữ nhân đã chết!



Trong lòng Giang Mộ Yên không muốn thở dài cũng không được.



Mà Bùi Phong lại dường như bị rung động rất lớn, hắn thì thào nhẩm lại mấy lần câu Giang Mộ Yên vừa nói.



“Nguyện chỉ một người, bạc đầu không chia cắt. Thì ra đây mới là điều Mộ Yên muốn a! Khó trách Dạ Tập không có cơ hội. Thì ra là vậy, thì ra là vậy!”



“Bùi Phong, huynh đang lẩm bẩm gì vậy? Người xuất thần lúc này đổi lại thành huynh rồi sao?”



Giọng nói thong dong mang theo ý cười của Giang Mộ Yên nhất thời kéo tâm thần Bùi Phong trở lại.



Hắn đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía nàng “Mộ Yên, nếu ta nói ta đồng ý, cũng có thể cho nàng một lòng như vậy, nàng có bằng lòng nhận ta hay không?”



“A?” Giang Mộ Yên nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới nhíu mày nói “Bùi Phong, ta biết huynh cảm thấy ta như vậy sẽ bị người đàm tếu, huynh không nhìn được, nhưng thế cũng không thể tùy tiện nói giỡn như vậy, nếu để người ta nghe được thì sao?”



“Mộ Yên, ta không phải đang nói giỡn, lại càng không phải thương hại nàng, ta là thật sự. Ta thích nàng, nếu nàng đồng ý, ta muốn thú nàng làm vợ, kiếp này chỉ có một mình nàng, tuyệt không nạp thiếp. Nàng có bằng lòng cho ta một cơ hội hay không?”