Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 166 :

Ngày đăng: 23:36 19/04/20


Edit: Ring.



Những chữ này của Yên nhi dụng tâm, ý nghĩa đến vậy, lại có vẻ hơi rối loạn, có thể thấy được tâm tình nàng khi viết ra nhất định rất phức tạp



Nàng định mang tâm ý này nhắn đến hắn sao?



Như vậy sao nàng lại thay đổi ý định, còn vò một bộ chữ tốt như vậy rồi ném đi chứ?



Nếu không phải Thanh Thư đúng lúc nhặt về, hắn căn bản sẽ không phát hiện trong lòng Yên nhi tồn tại suy nghĩ như vậy.



Nàng chỉ cầu một lòng thật tình, muốn cùng hắn nắm tay đến già, không ai xen vào.



Yên nhi đã có yêu cầu như vậy đối với hắn, vậy nàng đối với bản thân mình sẽ càng không chừa đường lui. Dùng khuyết ‘Bạch đầu ngâm’ này tuyên cáo chấp nhất của bản thân, nàng là thật sự không phải Bùi Vũ Khâm hắn thì không nhận.



Mà đối mặt với tâm tư kiên định cùng tình ý chấp nhất cứng rắn như vậy của Giang Mộ Yên, trong lòng Bùi Vũ Khâm chỉ cảm thấy hoa xuân rực rỡ, bốn phía cỏ xanh trải rộng.



Tiếp tục thờ ơ, không cảm động, nói dễ hơn làm, đó trừ phi là người ý chí sắt đá mới có thể như vậy.



Yên nhi a Yên nhi, nàng thật sự đúng là mục tiêu nhất định phải mê đắm của ta a!



Nàng lại chiếm lấy nhanh đến vậy, ngay cả thời gian để ta ngẫm lại, chần chờ một chút cũng không có!
Thanh Thư dường như lúc này mới phát hiện ra chuyện lớn là Triển Tịch đại hiệp vậy mà không xuất hiện bảo hộ lão gia, thật sự là rất kỳ quái, cũng quá vô trách nhiệm rồi. Đây là chuyện bao nhiêu năm qua chưa từng có.



Mà Bùi Vũ Khâm cũng đã xấu hổ thấy được ở góc khuất bên cửa sổ, Triển Tịch đang khoanh tay, mang vẻ mặt trêu tức hiếm thấy, bộ dáng chờ xem trò hay.



Hắn biết Triển Tịch thân là người luyện võ, đã sớm thông qua quan sát rồi phân tích tất cả mà biết hắn không phải bởi vì bệnh tim tái phát mà ôm ngực, cho nên từ đầu đến cuối cũng không bước vào mà chỉ trốn trong góc phòng xem kịch vui.



Bùi Vũ Khâm ngoại trừ xấu hổ dời tầm mắt thì còn có thể làm gì được nữa?



Bây giờ xem ra chỉ có thể chờ đại phu đến bắt mạch một lần, xác định hắn không có chuyện gì, Thanh Thư mới có thể cho hắn cơ hội nói chuyện.



(R: xin lỗi bạn Yên, cơ mà ta thấy bạn Thanh Thư chương này đặc biệt giống tiểu thụ =)))



Mà bên này Bùi Vũ Khâm bị Thanh Thư cưỡng chế ngồi yên, bên kia, gã sai vặt chuẩn bị đến phòng Bùi Dạ Tập báo tin lại bởi vì chạy quá nhanh mà va phải một nha hoàn đang đi đến.



“Này, ngươi làm gì a, chạy loạn cái gì, không biết trong phủ là không cho phép chạy lung tung sao?”



“Lão, lão gia lên cơn đau tim, đang đau đớn khó nhịn, tiểu nhân phụng mệnh Thanh quản sự, đang muốn đến chỗ đại thiếu gia báo tin!”



“A? Vậy ngươi còn không mau đi!” Vừa nghe là chuyện liên quan đến lão gia, nha hoàn kia cũng sợ đến mặt mày trắng bệch, lúc này cũng bối rối hẳn lên.