Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 175 :

Ngày đăng: 23:36 19/04/20


Edit: Ring.



“Yên nhi, không cần nói xin lỗi, này không phải nàng sai!”



“Này là lỗi của ta. Vốn là ta thích chàng, còn thổ lộ ra nên mới khiến chàng tiến thối lưỡng nan, nay lại bởi vì ta mất bình tĩnh mà khiến cục diện càng trở nên rối rắm. Mặc dù chàng bảo ta không cần lo lắng, ta cũng biết chàng có khả năng xử lí tốt mọi chuyện, nhưng quá trình này sợ là không dễ dàng.



Chàng đừng ngắt, nghe ta nói trước đã.” Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm định ngắt lời giải thích thì liền ngăn cản.



Sau đó nàng tiếp tục nói “Hôm sinh nhật chàng, ta chỉ thấy trong toàn bộ người ở Bùi gia này, có ai dễ đối phó đâu chứ? Mỗi người đều rất âm trầm, quanh co lòng vòng yêu cầu với chàng, tranh công với chàng. Chàng lo cho gia nghiệp Bùi gia khắp nơi, còn phải phân tâm ứng phó với bọn họ vốn đã rất mệt mỏi, ta không chia sẻ với chàng đã là rất vô dụng, giờ ngược lại còn mang đến phiền toái lớn như vậy, ta thật sự là….”



Một bàn tay mềm mại che miệng của nàng, không cho nói tiếp.



Giang Mộ Yên mở to hai mắt nhìn Bùi Vũ Khâm.



“Yên nhi, chuyện nàng thích ta không phải phiền toái gì, nàng đừng nghĩ vậy!” Bùi Vũ Khâm mỉm cười tiếp lời “Nếu muốn hình dung chính xác thì phải là lưỡng tình tương duyệt*.”



(R: lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có ý với nhau).



Lưỡng tình tương duyệt?



Giang Mộ Yên nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy thì ánh mắt lập tức sáng ngời, đồng thời cũng trở nên ướt át. Nhưng là sao có thể như vậy được?


Vũ Khâm, ta tự cho mình là thành thục lí trí, nhưng thì ra vẫn lỗ mãng non nớt như một đứa trẻ, tự dưng lại mang đến cho chàng quá nhiều rắc rối.



Nhưng cho dù vậy, ta cũng sẽ không thay đổi ước nguyện ban đầu mà nói không thích chàng, đó là cho dù chàng vĩnh viễn không đáp lại, ta cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.”



Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì trong mắt cũng hiện lên vẻ rung động mãnh liệt “Yên nhi, một nữ tử như nàng cũng đã quyết tâm như vậy, ta đường đường là một nam tử sao có thể ý chí sắt đá mà vẫn làm như không thấy sự nhiệt tình của nàng đây?



Ta không muốn giấu diếm nàng. Vốn trong lòng ta đã rung động, chỉ là chưa thể hạ quyết định dứt khoát bất cứ giá nào thôi. Dù sao có rất nhiều chuyện một khi quyết định sẽ bứt dây động rừng. Im lặng đã nhiều năm qua, ta cũng không muốn khơi dậy sóng gió. Chuyện tình cảm, đến tuổi như ta, thái độ suy cho cùng cũng sẽ không quá giống với người trẻ tuổi.



Cho đến khi ta nhìn thấy thứ này!”



Bùi Vũ Khâm nói xong thì lại đưa tay vuốt lên hộp gỗ cây tử đàn.



Giang Mộ Yên cũng bước qua, nhìn nhìn hộp gỗ, không biết bên trong là gì liền đưa mắt hỏi.



“Có lẽ là ý trời đi, khi ta càng giãy dụa không muốn thay đổi, cố tình trời xanh muốn ta nhìn thấy thứ này. Ta vừa thấy nó liền hiểu được tâm ý của nàng đúng là hoàn toàn giống với ta!



Khi đó ta có muốn bắt trái tim mình quay về cũng không được nữa rồi, bởi vì nó đang nhảy lên kịch liệt trong lồng ngực. Nó nói nó cô đơn, khát vọng đã nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được một người có thể tâm linh giao hòa. Nó nói nó không chịu buông tha, cũng không thể buông tha. Nó muốn ta nhất định phải giữ nàng lại bên cạnh.”



Bùi Vũ Khâm vừa nói vừa đưa tay áp lên ngực trái.



Giang Mộ Yên bình tĩnh nhìn động tác của hắn, nước mắt kích động không tự chủ được mà rơi xuống. Nàng quả thật không thể tin được, không ngờ hạnh phúc nàng nghĩ phải chờ cả đời mới có bây giờ lại cách nàng gần đến vậy.



Giang Mộ Yên bây giờ thật sự rất muốn biết rốt cuộc trong hộp gỗ là thứ gì mà có thể khiến Bùi Vũ Khâm quyết định không để ý muôn vàn khó khăn cũng muốn nhận nàng như vậy.



“Cho nên thật ra từ một khắc đó, ta cũng đã quyết định tối nay đến tìm nàng, nói cho nàng tin này. Không ngờ Thanh Thư thấy động tác kích động ôm ngực của ta lại cho rằng ta đau tim, náo loạn đến cả nhà đều biết. Sau đó đến một loạt sự kiện nàng chạy đến tìm ta rồi ngất xỉu.



Cho nên nàng nên biết. Đó là cho dù nàng không đến, ta cũng định nhắn với mọi người ý muốn cưới nàng trong thời gian ngắn nhất. Giờ nàng đã đến, điều đó càng chứng minh tình cảm của nàng đối với ta tuyệt không có chút lay động, mà ta cũng càng tin tưởng vững chắc rằng cuộc đời này của ta không phải nàng thì không được.”