Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 282 :

Ngày đăng: 23:37 19/04/20


Edit: Ring.



“Thật không? Vậy ta thật sự không cầu gì nữa!”



Giang Mộ Yên nghe được đáp án như vậy thì cũng cười tươi như hoa.



“Nhưng mà nha đầu ngốc, ngoại trừ ta, chẳng lẽ nàng không thấy hứng thú với điều gì khác sao? Tốt xấu gì cũng cho phu quân của nàng là ta kiêu ngạo một chút đi!”



“À, như vậy a! Ta đây ngẫm lại!”



Giang Mộ Yên thật sự nghiêm túc suy nghĩ, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, ánh mắt vụt sáng nói “Ý tứ của tướng công thân ái là muốn nương tử ta giúp chàng phá sản sao?”



Bùi Vũ Khâm nhìn bộ dáng cắn môi vô cùng đáng yêu của nàng, rốt cuộc nhịn không được cười lớn, ôm lấy Giang Mộ Yên tựa như ôm bảo bối trân quý nhất trên đời.



“Đúng vậy, nha đầu ngốc của ta rốt cuộc cũng hiểu ý vi phu rồi, thật sự là không dễ dàng a! Bất quá nói tới hai chữ phá sản này thì chỉ sợ nha đầu nàng cố gắng cả đời phỏng chừng cũng không làm nổi!”



Giang Mộ Yên mê muội nhìn nụ cười của Bùi Vũ Khâm. Nàng thích nhìn hắn cười, mặc kệ là mỉm cười tao nhã, cười nhẹ ấm áp, cười khẽ mang theo mấy phần nghịch ngợm hay sáng sủa cười lớn như bây giờ, tất cả đều là những kí ức quý giá nàng muốn cất chứa.



Bởi vì nàng biết, những nụ cười đó đều là nam nhân trước mắt nở rộ riêng vì một mình nàng, là sự tồn tại độc nhất vô nhị, là nụ cười thật tình mà cả đời người khác muốn cũng cầu không được.



Cho nên nàng bĩu môi nói “Vậy chàng quá coi thường nữ nhân rồi. Chẳng lẽ chàng chưa nghe ‘mỗi người phụ nữ trời sinh đã là cuồng mua sắm’ sao? Kiếm tiền thì không biết nhưng nếu nói đến tiêu tiền thì đó chính là thế mạnh của nữ nhân, nam nhân như thế nào cũng theo không kịp!”




“Phải không?”



Bùi Vũ Khâm cũng rất thích trạng thái như bây giờ, hai người đều vui vẻ đùa giỡn, không khí cũng ấm áp mà tươi sáng.



Rời khỏi đại trạch Bùi gia, cô nhóc của hắn, nha đầu ngốc của hắn rõ ràng hoạt bát hơn rất nhiều, không còn bộ dáng nghiêm túc như lúc dạy hắn học nữa, cũng không thành thục ổn trọng quá tuổi của nàng. Ngược lại, nàng giống như khôi phục bộ dáng thanh xuân đầy sức sống mà tuổi này nên có.



Yên nhi như vậy, hắn thật sự rất thích. Nàng khiến hắn cảm thấy giống như chính mình cũng trẻ lại rất nhiều.



“Đúng vậy! Chàng không tin a? Hồng Nguyệt, Thanh Thư, lát nữa đến chợ, các ngươi phải vực dậy tinh thần đi theo tiểu thư ta phá sản! Lời lão gia các ngươi cũng nghe rồi đó, hôm nay lão gia bao hết. Bình thường thích cái gì, nhìn trúng cái gì mà không dám mua, hôm nay cũng đừng khách khí, cứ việc ôm hết, thế nào?”



“Oa – cảm ơn tiểu thư! Thật tốt quá!”



Hồng Nguyệt suy cho cùng cũng là một tiểu cô nương, vừa nghe có thể mua thứ mình thích liền nhảy lên, vội vàng hỏi “Tiểu thư, ngay cả kim thạch trai son cao* cũng được sao?”



(R: k biết là cái khỉ gì nữa, đại loại là son phấn linh tinh gì đó đi).



Giang Mộ Yên cũng không biết cái ‘kim thạch trai son cao’ kia là gì, bất quá nghe giọng điệu cẩn thận của Hồng Nguyệt thì đó hẳn không phải thứ rẻ.



Bất quá Vũ Khâm nói rất đúng, gia nghiệp Bùi gia lớn, chỉ mấy hộp son phấn không đến mức khiến Bùi gia suy sụp. Hôm nay nếu đã vui như vậy, nha hoàn Hồng Nguyệt này lại luôn trung tâm, lúc nên hào phóng cũng không thể keo kiệt, cho nên Giang Mộ Yên không chút chần chờ gật đầu “Đương nhiên. Không phải đã nói rồi sao? Thích cái gì thì mua cái đó, không cần cố kỵ gì hết!”



“A! Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn lão gia!”
“A! Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn lão gia!”



Trái với vẻ hưng phấn của Hồng Nguyệt, Thanh Thư rõ ràng ổn trọng nội liễm hơn, chỉ hiện lên mấy phần vui mừng trong mắt, hắn cũng nói “Đa tạ tiểu thư, đa tạ lão gia!”



“Thế nào, sợ rồi sao? Hôm nay chúng ta nhất định phải mang nửa cái chợ về nhà.” Giang Mộ Yên mang mấy phần đắc ý trẻ con ngửa đầu nói.



“Được, được, cho dù Yên nhi muốn đem nguyên Phỉ Thúy thành về nhà, ta cũng không chút ý kiến a. Dù sao người ngồi trên là lớn nhất, không phải sao?”



(R: k hiểu chỗ này lắm, chém đại ‘__’).



“Hừm, hừm, vậy còn được!”



Giang Mộ Yên hiển nhiên rất vừa lòng với thái độ phối hợp của Bùi Vũ Khâm, ra vẻ già dặn gật đầu, bộ dáng khôi hài khiến Bùi Vũ Khâm lại cười lớn “Yên nhi, nàng thật sự là bảo bối của ta!”



“Vũ Khâm, chàng mới là bảo bối của ta, là bảo bối cả đời này ta cũng sẽ không buông ra!”



Giang Mộ Yên nói xong, còn ôm lấy mặt Bùi Vũ Khâm, không chút cố kỵ hôn mạnh lên trán hắn một cái.



Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư mấy ngày nay đã sớm quen với sự lớn mật của tiểu thư cùng lão gia sáng sủa không giống trước đây cho nên bọn họ từ nghẹn họng nhìn trân trối ban đầu, giờ đã thành miễn dịch.



Dù sao Thanh Thư cũng phải thừa nhận, đôi khi hành động cùng lời nói của Mộ Yên tiểu thư thật sự thiếu sự rụt rè, hàm súc mà nữ tử nên có nhưng lại khiến người ta cảm nhận được tình cảm chân thành của nàng, lại không thấy nó thấp kém hay phóng đãng.



Mà lão gia, trước giờ tuy bề ngoài gây cho người ta cảm giác ôn nhuận nhưng hạ nhân trong phủ cũng không thật sự cảm thấy hắn bình dị gần gũi, bởi vì cái loại uy nghiêm ẩn ẩn đó, dù tuyệt không lộ ra nhưng cũng đã đủ để khiến người ta không dám làm càn trước mặt hắn. Nhưng lão gia bây giờ, bề ngoài vẫn ôn nhuận như trước nhưng tính tình đã vui vẻ thoải mái hơn hẳn, rất thường thấy hắn cười, mà cho dù không cười, cũng có thể cảm giác được sự vui vẻ, bình yên trong nội tâm hắn.



Mà hết thẩy những điều đó đều là công lao của Mộ Yên tiểu thư.



Giờ hai người bọn họ tuy ôm nhau như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy thì không khỏi bị nói rằng không tuân thủ lễ, rõ như ban ngày mà lại công nhiên ôm ôm ấp ấp nhau, nhưng Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt chỉ thấy cảm giác bọn họ ôm nhau rất tốt đẹp, khiến người ta cảm thấy rất hạnh phúc. Thật hy vọng lão gia và tiểu thư có thể vĩnh viễn vui vẻ, hạnh phúc như vậy!