Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 311 : Ta muốn làm giấy

Ngày đăng: 23:38 19/04/20


Edit: Rìng.



“Không, Triển tiên sinh, chính xác mà nói, nếu không biết sử

dụng thì chúng nó không đáng một đồng, nhưng nếu biết, giá trị của chúng sẽ không chỉ là một chút.”



Giang Mộ Yên hưng phấn không thôi, chắc nàng là người duy nhất ở thế

giới này biết tác dụng của đá vôi rồi! Chậm rãi đứng dậy, giương mắt

nhìn dãy núi trắng kéo dài gần như vô tận trước mắt, nàng thầm nghĩ nếu ở đây không phải là cổ đại mà là hiện đại thì dãy núi đá vôi tinh khiết

lớn như vậy cũng đã đủ cho mười mấy mỏ đá khai thác ngày đêm. Tuy giá

trị đá vôi không cao nhưng quan trọng là có thể sinh nhiều lợi nhuận,

không cần tốn quá nhiều vốn, gần như là dùng nguyên liệu thiên nhiên đổi lấy lợi nhuận a!



Đáng tiếc nơi này là cổ đại, muốn dùng số đá vôi này làm ra xi-măng gì đó gần như là không có khả năng.



Bất quá ngoại trừ việc đó, muốn làm ra chút vôi sống, vôi tôi này nọ, nàng vẫn làm được.



Mà sau khi có vôi thì vấn đề nàng vẫn luôn phiền não kia xem ra cuối

cùng cũng có thể được giải quyết, thậm chí sau này còn có thể sinh lời,

tăng thêm lợi nhuận cũng không chừng.



Giang Mộ Yên nghĩ vậy, trong lòng tất nhiên là vui vẻ vô cùng.



“Yên nhi, nàng đừng úp úp mở mở nữa, nàng còn chưa nói đá vôi tinh khiết này rốt cuộc là cái gì, có tác dụng gì nữa.”



Sự bình tĩnh, thong dong mà Bùi Vũ Khâm bồi dưỡng được trong bao

nhiêu năm qua lúc này rốt cục bị biểu tình của Giang Mộ Yên khiến cho

trở nên khẩn trương, hiếu kỳ.



“Vũ Khâm, Triển tiên sinh, không phải ta không muốn nói mà là vấn đề này liên quan đến một ít tri thức về hóa học mà hai người không
cao để tạo thành một ít vôi sống.



Nói đơn giản hơn nữa thì cái gọi là vôi sống đó chính là tên

gọi của đá vôi này sau khi bị nung thành thể rắn màu trắng, tuy thoạt

nhìn thì nó vẫn như vậy nhưng thật ra cấu trúc bên trong đã thay đổi. Nó sẽ trở nên rất háo nước, sau đó để nó hút nước đến một mức độ nhất định thì sẽ trở thành vôi tôi!



Ta biết nói vậy thì hai người vẫn chưa hiểu, bất quá cũng

không sao. Sau này lúc ta dùng đến thì hai người có thể tận mắt thấy

được công dụng của nó.”



“Yên nhi, ta thật sự không hiểu nổi!”



Bùi Vũ Khâm đâu chỉ đơn giản là nghe không hiểu, hắn căn bản chính là càng nghe càng rối. Hắn không biết carbonate là cái gì, cũng không biết vì sao lúc thì sống, lúc thì tôi. Chẳng lẽ tảng đá này cũng có thể sống hay chín như đồ ăn sao?



(R: chữ ‘tôi’ trong ‘vôi tôi’ nguyên văn là chữ ‘thục’, còn có nghĩa là (đồ ăn) chín).



Hiện tại điều hắn muốn biết chính là rốt cục Yên nhi muốn thứ gọi là đá vôi này làm cái gì.



“Yên nhi, nàng chỉ cần nói nàng muốn dùng nó làm gì là được rồi!”



Triển Tịch cũng dùng ánh mắt xa lạ nhìn Giang Mộ Yên, lúc này hắn

hoàn toàn không hiểu nổi phu nhân này, bởi vì bộ dáng chậm rãi giải

thích của nàng vừa rồi hoàn toàn khác với những gì trong ấn tượng của

hắn.



Giang Mộ Yên tự tin, có hào quang chói mắt như thế từ lúc nào vậy?



Tuy đã muốn chấp nhận sự thật rằng nàng bây giờ khác với trước đây

nhưng lúc này, khi tận tai nghe nàng nói chuyện, thấy nàng làm việc thì

cảm giác khác biệt đó lại càng rõ ràng hơn.



Hắn hiện tại đã muốn nhịn không được mà hoài nghi không biết có phải

Giang Mộ Yên trước mắt bị ai nhập vào rồi hay không. Nếu không, vì sao

hắn tìm khắp người nàng cũng tìm không ra chút gì mà một nữ tử mười bảy

tuổi nên có?



“Vũ Khâm, ta muốn dùng nó làm giấy, một loại giấy rất đặc biệt!”