Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 324 : Một công ba chuyện

Ngày đăng: 23:38 19/04/20


Những lời này của Bùi Vũ Khâm nói ra nhất thời khiến mấy người Lâm Quỳnh Hoa á khẩu không trả lời được.



Nếu bọn họ lần này xuất môn thật sự là

đến Giang thành, đến cố hương của Giang Mộ Yên tế bái trung thư thị lang đã mất Giiang Huy Sơn thì đừng nói này thật sự không phải chuyện tùy

hứng làm bậy mà chính xác hơn, đây thật sự là chuyện rất hiếu thảo.



Hơn nữa, về công về tư, Bùi Vũ Khâm thú

Giang Mộ Yên, mặc kệ là căn cứ vào tình bạn tri kỉ của bọn họ hay lấy

thân phận là con rể của Giang Huy Sơn cũng vậy, tế bái mộ phần Giang Huy Sơn cùng kính một chén rượu đều là chuyện mà người làm tiểu bối, nữ nhi như họ phải làm.



Các nàng thân là tẩu tử của Bùi Vũ Khâm

đúng là không có tư cách lấy chuyện này ra nói hai người bọn họ. Huống

chi bọn họ sáng hôm nay đã trở về, cũng không bỏ lỡ đại sự thành thân.

Tính ra, tuy đã khiến các nàng đứng ngồi không yên nhưng cũng không gây

ra hậu quả gì quá nghiêm trọng.



Cho nên ba người vốn mang khí thế vô cùng lớn mà đến, giờ bị Bùi Vũ Khâm phản bác như vậy, ngược lại trở thành

bọn họ không rõ thị phi mà đã đi chỉ trích lung tung.



Trong lòng Lâm Quỳnh Hoa thật sự là tức giận ngút trời nhưng không biết phải làm thế nào.



Khoan nói nàng lúc này không thể xác minh những lời Bùi Vũ Khâm nói có thật hay không, cho dù đó là giả đi nữa,

nói từ miệng Bùi Vũ Khâm ra thì nàng cũng chỉ có thể xem như là thật,

không biết phản bác như thế nào.



Quyền uy của gia chủ là ở chỗ đó.



Lâm Quỳnh Hoa lúng ta lúng túng không

biết nói gì. Không kiếm được chỗ trút giận cho nên tất cả oán hận tất

nhiên lại tính lên đầu Giang Mộ Yên lúc này vẫn còn không ngừng nôn khan trong phòng. Bởi vì nghĩ thế nào đi nữa, nàng đều cảm thấy tất cả
người hành lễ với ba người Tần Hồng Diệp, khiến bọn họ nhất thời cuống

quít tránh đi, ngay cả Lâm Quỳnh Hoa cũng kinh ngạc không thôi.



“Lão gia, chuyện này sao được? Thật sự là tổn thọ chúng ta!”



“Đúng vậy, lão gia, ngài dù sao cũng là gia chủ, sao có thể hành lễ với chúng ta được?”



“Vũ Khâm là gia chủ, nhưng ba vị tẩu tử cũng vĩnh viễn là tẩu tử của Vũ Khâm, không phải sao?



Yên nhi còn nhỏ, làm người thiện

lương đơn thuần, rất nhiều chuyện chưa hiểu, kinh nghiệm xử sự cũng còn

thiếu, sau này nàng quản lý công việc trong nhà nếu có sai sót gì, chỉ

mong ba vị tẩu tử có thể thông cảm cùng giúp đỡ, Vũ Khâm liền vô cùng

cảm kích.”



Lời này của Bùi Vũ Khâm nói vừa đúng đắn

lại thích hợp, thứ nhất nói rằng lễ này là vì xin lỗi bọn họ thứ hai là

vĩnh viễn xem bọn họ như tẩu tử, mà ba nữa là bước đệm mở đầu nếu Giang

Mộ Yên sau này trong khi chưởng quản chuyện nhà có gì đắc tội.



Các nàng nhận lễ này của hắn, sau này nếu Giang Mộ Yên thật sự có làm chuyện gì ảnh hướng đến bọn họ, chỉ bằng

cái lễ cùng những lời hôm nay của Bùi Vũ Khâm, bọn họ cũng không thể so

đo gì với Giang Mộ Yên.



Như vậy tính ra, hành động vừa rồi của

Bùi Vũ Khâm xem như một công ba chuyện. Đám người Tần Hồng Diệp muốn

không nhận thua cũng không được. Quả nhiên luận mưu kế, luận trí tuệ,

bọn họ sao có thể là đối thủ của Bùi Vũ Khâm chứ?