Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 328 : Lễ vật [2]

Ngày đăng: 23:38 19/04/20


“Bùi đại ca nói phải, chúng ta đi nhanh đi! Đệ chờ không kip muốn bái kiến tân tẩu tử rồi.



Đúng rồi, Bùi đại ca, nghe ở ngoài đồn rằng huynh vì tranh

đoạt tiểu mỹ nhân mà không tiếc trục xuất con trai mình khỏi gia môn.

Tin này có thật không?”



Bùi Vũ Khâm thản nhiên đảo mắt nhìn rồi âm thầm thở dài. Trên đời

này, người không biết nhìn tình hình mà hỏi thẳng chuyện riêng tư của

người ta ngay trước mặt chính chủ sợ cũng chỉ còn một Thương Tử Đồng

sáng sủa này mà thôi. Bùi Vũ Khâm lại lần nữa cảm thấy Thương Tử Đồng

căn bản không nên làm thương nhân mà phải là quân nhân, người học võ mới đúng.



Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng biết Thương Tử Đồng hỏi vấn đề này

thật ra hơn phân nửa là vì tò mò, phần còn lại bất quá chỉ là muốn chứng thực, tuyệt không có chút ý gì là xem nhẹ hay khinh bỉ hắn.



Chính vì như vậy nên Bùi Vũ Khâm cũng không thể nào trách cứ Thương

Tử Đồng, lại càng không thể né tránh, nếu không dựa vào suy nghĩ đơn

giản của tên này, chỉ sợ là sẽ hỏi mãi cho đến khi hắn chịu trả lời mới

thôi, cho nên Bùi Vũ Khâm thản nhiên gật đầu “Xem như là đúng đi!”



“Oa – Bùi đại ca, huynh đúng là lợi hại! Thật sự là không

làm thì thôi, vừa làm là sẽ long trời lở đất! Đệ bội phục huynh! Thật, trước kia thấy huynh luôn nghiêm túc, cũng chưa từng đi ra ngoài xã

giao bao giờ, mấy lần đệ đề nghị đến thanh lâu, huynh cũng chưa bao giờ

đặt chân tới. Đệ còn nghĩ huynh, ắc, phương diện kia của huynh có chút

vấn đề nữa!”



Nói đến đây, Thương Tử Đồng cũng xấu hổ cười cười, nhìn thấy ánh mắt liếc ngang của Bùi Vũ Khâm, hắn lập tức bổ sung.



“Đương nhiên, sự thật chứng minh đó chỉ là suy đoán lung tung của đệ thôi. Thì ra Bùi đại ca trước giờ ‘mỹ nhân ngồi trong lòng mà

vẫn không loạn’ không phải là vì Bùi đại ca không cần nữ sắc mà là bởi


Bùi Vũ Khâm gật đầu rồi phất tay, hai nha hoàn liền thức thời lui sang hai bên, hắn nhẹ gõ cửa “Yên nhi, ta vào được không? Ta muốn giới thiệu với nàng một người bạn từ xa đến!”



Giang Mộ Yên chưa đội mũ phượng nhưng cũng đã trang điểm xong vừa

nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy thì phản ứng đầu tiên chính là nhìn vào gương,

xem xét một chút, sau khi xác nhận có thể gặp người mới tỏ ý bảo Hồng

Nguyệt đi mở cửa.



Hồng Nguyệt và nhóm hỉ nương rất muốn nói chuyện này không hợp quy

củ, sẽ có điềm xấu linh tinh nhưng lời lên tới miệng mới nhớ hai người

đã sớm thành thân rồi, như vậy hôm nay cũng không cần chú ý quá nhiều.



Hồng Nguyệt ra mở cửa, hơi khom người hành lễ “Nô tỳ tham kiến lão gia, lão gia vạn phúc!”



“Hồng Nguyệt, các ngươi ra ngoài trước đi!”



Hồng Nguyệt hơi ngẩng đầu nhìn nam tử xa lạ chừng ba mươi tuổi đứng

sau Bùi Vũ Khâm, sau đó không nói gì mà khom người lui ra ngoài.



Giang Mộ Yên tất nhiên cũng thấy Thương Tử Đồng. Trước khi Hồng

Nguyệt và nhóm hỉ nương bước lên hành lễ, nàng đã chậm rãi đứng lên, đợi sau khi bọn Hồng Nguyệt rời khỏi hết, nàng mới tiến lên hai bước. Đầu

tiên là ôn nhu nhìn thoáng qua Bùi Vũ Khâm, sau đó liền dịu dàng nhún

người trước Thương Tử Đồng, mỉm cười nói “Bùi Giang thị Mộ Yên, tham kiến công tử!”



Thương Tử Đồng thật ra từ lúc vừa bước vào cửa đã bị dung mạo tuyệt

sắc của Giang Mộ Yên làm cho kinh diễm. Búi tóc đen như mực, mướt như tơ kia dù chưa cài châu ngọc gì lên cũng đã khiến người ta cảm nhận được

tia sáng bắn ra bốn phía. Lại càng không cần nói đến dáng người mang

chút yếu ớt cùng nụ cười dịu dàng lại hào phóng kia, khiến trái tim hắn

có cảm giác như hoàn toàn bị lay động.