Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 333 : Đuổi đi [1]

Ngày đăng: 23:38 19/04/20


Ba vị tiên sinh lại lần nữa không biết nói gì, tuy mồ hôi lạnh đã ứa

ra trên trán nhưng vẫn có chút biểu tình không phục biểu lộ qua đôi mắt

bị Giang Mộ Yên thấy rõ.



Nàng lúc này liền nắm chặt quyển sổ trong tay, lớn giọng nói với ba người trước mặt “Sao lại không nói gì? Các ngươi là cảm thấy bản thân không sai hay là phu nhân như ta không có quyền nói các ngươi như vậy?”



Ba người vẫn không hé răng, nhưng biểu tình rõ ràng là nói cho Giang

Mộ Yên rằng bọn họ cũng không sợ nàng sẽ làm gì được họ. Tuy sự khôn

khéo của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán nhưng ba người họ ở Bùi gia

lâu như vậy rồi, từ lúc lão thái gia còn sống đã có, bao nhiêu năm qua

ngay cả gia chủ Bùi Vũ Khâm cũng khách khí mấy phần với bọn họ, chưa bao giờ làm khó dễ. Giang Mộ Yên này ngược lại, vừa ngồi lên vị trí Bùi phu nhân mới mấy ngày đã hô to gọi nhỏ. Tuy bọn họ cũng thừa nhận bị một

tiểu nha đầu nhỏ tuổi như nàng vạch trần mánh khóe thật sự có chút chột

dạ, nhưng vậy không có nghĩa bọn họ phải nhận tội, nhận mệnh.



Cho nên ba người liền dứt khoát im lặng, bộ dáng mặc kệ người ta nói

thế nào cũng quyết không mở miệng, xem nàng có thể làm gì được bọn họ.



Giang Mộ Yên cười lạnh một tiếng, tuy chưa gặp qua kiểu người thế này nhưng biện pháp đối phó bọn họ, nàng lại rất rõ ràng. Vốn nghĩ rằng ba

bị tiên sinh này ở Bùi gia lâu năm, mặc kệ là công hay tư cũng đều nên

giúp Vũ Khâm, giúp Bùi gia mới phải. Giờ xem ra mọi chuyện hoàn toàn

không như nàng nghĩ. Ba lão già này không những chưa từng giúp đỡ Vũ

Khâm quản lý rõ ràng chi tiêu trong phủ mà còn cấu kết với đám người Lâm Quỳnh Hoa tiêu xài phung phí tiền mồ hôi nước mắt Vũ Khâm kiếm ra.

Không khéo chính bọn họ mấy năm nay cũng không biết đã rút hết bao nhiêu tiền vốn thuộc về Bùi gia cho vào túi riêng.



Vừa nghĩ như vậy, Giang Mộ Yên liền quyết định dứt khoát phải xuống

tay với bọn họ trước. Xem ra trong cái nhà này, không sửa chữa nghiêm

khắc là không được.



“Các ngươi đã không hé răng thì chính là không thể biện giải. Nếu đã vậy, Thanh Thư, Hồng Nguyệt –”



Giang Mộ Yên nhất thời giương giọng gọi lớn. Ngoài cửa, Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt liền lên tiếng bước vào “Phu nhân, có Thanh Thư/Hồng Nguyệt, phu nhân có gì phân phó?”
hoàn toàn giật mình, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được. Sắc mặt ba

người lúc này liền phẫn nộ đến xanh mét “Ngươi, ngươi dám đuổi chúng ta đi?”



“Ba vị tiên sinh sao lại nói khó nghe như vậy. Mộ Yên chẳng

qua cũng chỉ là suy nghĩ cho sức khỏe của ba vị, để ba vị có thể sớm về

nhà an dưỡng tuổi già mà thôi.



Đương nhiên, dù sao ba vị ở Bùi gia cũng đã nhiều năm, tuy

không có công lao cũng xem như miễn cưỡng có khổ lao. Cho nên, Thanh

Thư, lát nữa đừng quên lãnh năm mươi lượng bạc từ khố phòng đưa cho ba

vị lão tiên sinh!”



Năm mươi lượng bạc?



Ba người tức giận đến thiếu chút nữa là máu dồn lên não!



Nữ nhân này chỉ dùng năm mươi lượng bạc đã muốn đuổi bọn họ? Hơn nữa

nàng còn dám lặp đi lặp lại như vậy, có phải đã điên rồi không?



Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ rằng lên làm phu nhân của Bùi Vũ Khâm liền thật sự có thể chưởng quản toàn bộ Bùi gia này sao?



Thật là buồn cười!



“Chúng ta không đi! Giang Mộ Yên, ngươi đừng nghĩ làm phu

nhân là có quyền đuổi chúng ta đi. Hừ, nói thật, đừng nói là ngươi, cho

dù là lão gia đi nữa thì hắn cũng không dám nói với chúng ta những lời

như vậy!”



Tiên sinh thứ ba nãy giờ vẫn chưa mở miệng lúc này cuối cùng cũng chửi ầm lên.



“Khó trách mọi người nói Giang Mộ Yên ngươi tâm tư độc ác,

quả thế. Ba năm nay vẫn giả trang thanh cao, chúng ta cũng thật sự cho

rằng ngươi là tiên tử lãnh nguyệt không dính khói lửa nhân gian, không

ngờ cũng chỉ là nữ nhân âm hiểm hám lợi danh mà thôi.



Giờ ngươi cuối cùng cũng đã đạt được mục đích câu dẫn lão

gia, vừa lên làm phu nhân Bùi gia liền khẩn cấp muốn đuổi chúng ta đi,

độc chiếm tài sản Bùi gia sao? Ta nói cho ngươi, chỉ cần chúng ta còn

đây, vĩnh viễn sẽ không để ngươi được như nguyện! Giang Mộ Yên, chúng ta muốn gặp lão gia. Trừ phi nghe được chính miệng lão gia nói, nếu không, ai cũng đừng mong đuổi chúng ta đi! Hừ!”