Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 345 :
Ngày đăng: 23:38 19/04/20
“Như vậy đã là hiền thê tốt nhất của chàng rồi sao? Tướng công của ta cũng quá dễ dàng thỏa mãn a.”
“Cho nên Yên nhi nàng có thể yên tâm. Nhị tẩu không phải đến
gây phiền toái. Hơn nữa sau này tuy chưa chắc nàng ta sẽ không gây
chuyện nhưng ít nhất sau khi cam đoan với ta như vậy, tối thiểu nàng ta
cũng sẽ không công khai chống đối nữa.”
“Vũ Khâm, chàng chắc không?”
Có câu ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, Giang Mộ Yên cũng không
tin tính cách của một người sẽ đột nhiên thay đổi hoàn toàn như vậy, trừ phi Lâm Quỳnh Hoa cũng giống như nàng, cũng bị một linh hồn khác nhập
vào, nhưng có thể sao?
Thật ra Bùi Vũ Khâm cũng rất hoài nghi sự thay đổi của Lâm Quỳnh Hoa, bởi vì hắn rất hiểu người đó. Sống trong cái nhà này hơn hai mươi năm,
Lâm Quỳnh Hoa là người như thế nào, hắn còn có thể không biết sao?
Bây giờ đột nhiên lại thay đổi hoàn toàn, tự mình biết sám hối, còn
có thể hạ mình xin lỗi, tình hình này nếu xảy ra với Tần Hồng Diệp, hắn
có lẽ sẽ tin tưởng, nhưng với Lâm Quỳnh Hoa thì sẽ khiến hắn hoài nghi
không biết nàng đang có âm mưu gì.
Nhưng nếu thật sự có âm mưu thì đó là gì, cạm bẫy lại đặt ở đâu? Nàng lần này không nói gì cả, chuyện duy nhất nhắc đến chính là ngày giỗ hai mươi năm của nhị ca hắn sắp đến rồi. Trong lễ cúng đó, chẳng lẽ nàng
còn có thể sắp đặt điều gì sao?
Bùi Vũ Khâm có chút hoài nghi, hắn nghĩ Lâm Quỳnh Hoa có không hiểu
chuyện đi nữa cũng sẽ không chọn ngày giỗ của nhị ca hắn mà làm chuyện
gì vi phạm đến gia phong.
Nghĩ vậy, hắn càng thấy lần này nàng cầu kiến chắc cũng chỉ là một
lần gặp mặt bình thường thôi, có lẽ nàng thật sự là nhất thời xúc động,
nhưng còn sau này nàng có tiếp tục tranh đấu vì tài sản gia tộc hay
không thì rất khó nói. Ít nhất trước mắt, Bùi Vũ Khâm vẫn tin tưởng Lâm
Quỳnh Hoa hẳn là không có bày ra âm mưu, cạm bẫy gì chờ bọn họ giẫm
phải.
Bởi vậy sau khi suy nghĩ một lúc, hắn liền gật đầu nói “Phải, ta xác định biểu tình của nàng ta thật sự rất tiều tụy, giống như đã bị ác mộng quấy nhiễu. Nàng nói nhị ca ta hôm qua báo mộng trách cứ, tuy
không biết là thật hay giả nhưng ta nguyện ý tin tưởng nàng ta một lần.”
Giang Mộ Yên hiểu ý gật đầu “Ta không tin tam phu nhân, nhưng lại tin tưởng mắt nhìn người của tướng công ta. Chỉ bằng chuyện chàng
đưa Bùi gia phát triển đến trình độ này chỉ trong mười mấy năm ngắn
ngủi, ta liền tuyệt đối tin tưởng khi chàng nói một người không có vấn
đề thì chắc chắn chính là vậy.”
“Nha đầu ngốc, tướng công nàng không phải vạn năng, cũng sẽ
có lúc nhìn nhầm thôi. Cho nên sau này còn nhờ Yên nhi trông chừng ta.”
Biểu tình Bùi Vũ Khâm có chút vui sướng cùng tự đắc sau khi được
Giang Mộ Yên khen ngợi. Nếu lời này là một người khác nói, hắn đã không
mảy may động dung hay đắc chí, nhưng người khen hắn có mắt nhìn người là Yên nhi, cảm giác liền khác hẳn.
Nhưng cũng vì cảm giác vui sướng khi được khen ngợi lúc này nên sau
khi thảm kịch kia xảy ra ở Đại Tuệ tự, Bùi Vũ Khâm mới hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng cùng tự trách sâu sắc. Bởi vì nếu không có sự khẳng định của hắn, Yên nhi cũng sẽ không hoàn toàn không phòng bị Lâm Quỳnh Hoa, sẽ
không khiến phu thê bọn họ thiếu chút nữa đã âm dương cách biệt.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này, bây giờ bọn họ ai cũng không ngờ quyết định lần này sẽ hại đến cả hai người trong tương lai.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này, bây giờ bọn họ ai cũng không ngờ quyết định lần này sẽ hại đến cả hai người trong tương lai.
Cũng chính vì vẻ mặt của Bùi Vũ Khâm như vậy nên Giang Mộ Yên còn vui vẻ gật đầu nói “Được, bằng con mắt nhìn người của hai chúng ta, khẳng định là sẽ không có vấn đề gì.”
“Yên nhi ngốc, xem nàng cao hứng kìa.” Bùi Vũ Khâm thấy nàng vui vẻ thì cũng thỏa mãn nở nụ cười, sau đó giống như chợt nhớ đến điều gì mà nói “Đại Tuệ tự ở ngoài Phỉ Thúy hành, tọa lạc trên sườn núi Phỉ Thúy, phong
cảnh rất đẹp, không khí cũng thanh tĩnh, Yên nhi hẳn là sẽ thích. Nếu
cảm thấy thích thì sau khi lễ cúng xong, chúng ta có thể ở lại thêm mấy
ngày. Đến lúc đó, ta sẽ mang nàng đến Thương Lãng đình sau núi ngắm thác nước, đó mới thật sự là cảm giác tự do thoải mái.”
“Thật không? Haha, thật tốt quá, nghe chàng nói vậy, ta đã cảm thấy rất hứng thú rồi”
Hai người còn tán gẫu thêm nhiều chuyện, cuối cùng cũng dùng xong điểm tâm trong không khí vui vẻ thoải mái.
~
Sau khi dùng điểm tâm, Bùi Vũ Khâm đầu tiên là cùng Giang Mộ Yên đến
thư phòng, kết quả là không đến thời gian một chén trà nhỏ sau đã bị
đuổi ra ngoài. Nguyên nhân chính là Giang Mộ Yên muốn hoạch định cách
ghi chép sổ sách mới để áp dụng trong phủ sau này, đồng thời kiểm tra
lại tiền tiêu hàng tháng của các phòng. Mà để tránh cho Bùi Vũ Khâm cảm
thấy khó xử khi đối mặt với đám người nhị phu nhân sau này nên Giang Mộ
Yên dứt khoát đuổi hắn ra ngoài luôn, nói là không muốn hắn tham dự.
Thật ra bản thân Bùi Vũ Khâm biết Yên nhi là nghĩ cho hắn, không muốn sau này hắn phải lâm vào cảnh khó xử nên mới nói vậy. Trong lòng hắn
rất cảm động, đồng thời lại không khỏi có chút hổ thẹn. Dù sao đó vốn là việc của hắn, giờ đều là một mình Yên nhi gánh vác, khiến gia chủ đảm
nhận trọng trách cả một nhà như hắn giờ cả ngày chỉ cần uống trà nói
chuyện phiếm với Thương Tử Đồng, trong khi phu nhân vốn nên hưởng thanh
phúc là Yên nhi lại bận rộn hơn cả hắn trước đây.
Nhưng cố tình Yên nhi lại thật vui vẻ, khiến hắn nếu nói ra nửa câu không nỡ thấy nàng bận rộn như vậy thì có vẻ không phải.
Bùi Vũ Khâm cũng chỉ có thể buông tay để nàng làm chuyện mình muốn,
nhưng trong lòng hắn cũng đặt ra một kỳ hạn. Hắn cho Yên nhi làm việc
tối đa là nửa tháng. Nửa tháng sau, mặc kệ Yên nhi có bao nhiêu lí do
hay làm nũng muốn tiếp tục bận rộn, hắn cũng sẽ kiên quyết không đồng ý.