Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 351 : Huân hương có độc [1]

Ngày đăng: 23:38 19/04/20


Edit: Ring.



Nghe tiếng trụ trì nói chuyện, Giang Mộ Yên mới chợt bừng tỉnh mở

mắt. Thấy tất cả mọi người đang nhìn chăm chú vào mình, nàng lập tức

hiểu ra, chắc chắn là nàng đã quá chìm đắm trong tiếng kinh tụng mà quên mất thời gian. Vội vàng đứng dậy từ bồ đoàn, Giang Mộ Yên áy náy nói “Vũ Khâm, thật xin lỗi.”



“Yên nhi, đang êm đẹp lại xin lỗi gì chứ. Chúng ta cũng không có ngộ tính như nàng. Ngay cả Pháp Hối đại sư cũng nói nàng có duyên

với phật, khen nàng có Phật tính nữa kìa!”



Giang Mộ Yên nghe vậy liền chắp tay cung kính khom người với vị Pháp Hối đại sư râu mày bạc trắng* kia “Tín nữ Bùi Giang Mộ Yên tham kiến Pháp Hối đại sư, đa tạ đại sư đã khen tặng!”



(R: mới đầu tính để râu tóc bạc trắng, xong nhớ lại trụ trì lấy đâu ra tóc nên thôi =)))



“Bùi phu nhân đừng đa lễ. Lễ siêu độ hôm nay giờ cũng đã chấm dứt, mời Bùi lão gia cùng phu nhân đến hậu điện nghỉ ngơi, để lão nạp

đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn chay chiêu đãi chư vị thí chủ!”



“Làm phiền đại sư!” Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên đồng thanh nói.



Pháp Hối đại sư cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi rời đi. Mà

cùng lúc đó, hai tiểu sa di cũng tiến lên dẫn đường cho bọn họ đến hậu

điện.



Sau khi rời khỏi pho tượng Phật vàng cao lớn kia, không hiểu sau mí

mắt khó khăn lắm mới yên được của Giang Mộ Yên lúc này lại bắt đầu giật

liên hồi trở lại, khiến trong lòng nàng cũng cảm thấy mấy phần bất an.

Nhưng nhìn bốn phía lại rất an tĩnh, không giống như sắp xảy ra chuyện


Trong lòng cảm thấy ấm áp, giọng nói nàng lại có vẻ như hờn trách nói “Vũ Khâm, chàng biết nói dối gạt ta từ khi nào vậy? Dù sao cũng chỉ là ngồi nghỉ trong chốc lát chứ không ngủ lại, như vậy cũng không cần cố ý chia ra hai phòng làm gì. Chỉ cần tâm chúng ta thanh tịnh, tin chắc Phật tổ

sẽ không trách phu thê chúng ta ở chung một phòng uống trà, nghỉ ngơi

trong chốc lát đâu. Vũ Khâm, chàng thấy sao?”



Bùi Vũ Khâm tất nhiên cũng không muốn tách ra, giờ nghe Giang Mộ Yên

nói vậy, hắn tuy biết mình lúc này đúng ra nên nói ba chữ ‘không hợp lễ’ nhưng đến miệng lại đổi thành tiếng đồng ý.



“Yên nhi nói đúng, chúng ta cũng đừng tranh nhau vấn đề phòng ai ấm hơn nữa, liền cùng nhau ở trong này chờ ăn cơm chiều đi.”



Giang Mộ Yên nhất thời nở nụ cười, vui vẻ dẫn đầu bước vào gian phòng có ánh mặt trời chiếu sáng kia, Bùi Vũ Khâm cũng nhanh chóng theo sau.



Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư thấy bộ dạng ân ái như hình với bóng của

lão gia và phu nhân nhà mình thì tất nhiên là vui vẻ, cũng biết bọn họ

sẽ tôn trọng sự trang nghiêm trong chùa mà không làm chuyện thân mật gì

nên cũng không ngăn cản mà bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.



Hồng Nguyệt mang món mứt mơ màu xanh mà Giang Mộ Yên gần đây đặc biệt thích ăn từ hộp đựng đồ ăn ra, miệng dịu dàng nói “Phu nhân, ban ngày cô không có ăn gì, chắc là đã đói bụng rồi. Hay cô dùng

trước chút điểm tâm này dằn bụng đi, lát nữa rồi dùng thêm đồ ăn chay.”



Giang Mộ Yên cũng lập tức gật đầu, hiển nhiên là vì rất thích món mứt mơ kia.



Mà Thanh Thư cũng mang một ấm nước sôi từ ngoài vào, bắt đầu thuần

thục pha trà cho Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên. Pha trà xong, hắn cũng

thuận tay châm lư đựng huân hương trên bàn lên.