Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 431 : Nghi ngờ

Ngày đăng: 23:40 19/04/20


“Phu nhân, xùy xùy xùy, không cho nói mấy lời mang điềm xấu như vậy. Nô tỳ và lão gia sao có thể muốn để phu nhân chán đến cái kia chứ? Thật, thật là…”



Hồng Nguyệt bị một câu ‘chán chết’ của Giang Mộ Yên dọa đến nói năng cũng không rõ ràng. “Nếu cô nói vậy thì nô tỳ sẽ tìm lão gia đến, để lão gia nói chuyện với cô!”



“Ai, ai. Được rồi, ta không nói nữa. Được, ta phục em rồi Hồng Nguyệt. Ta ngoan ngoãn đọc sách, nghỉ ngơi, vậy được chưa? Em cũng đừng đi tìm Vũ Khâm. Ta cam đoan hôm nay tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc đến chuyện muốn ra ngoài dạo nữa!”



Giang Mộ Yên nhịn không được ôm đầu, hoàn toàn bó tay.



Nha hoàn này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc quá nghiêm túc. Aiz, sao trước kia lại không cảm thấy nha đầu Hồng Nguyệt này lại nghiêm túc đến vậy chứ?



Trong lòng nàng tuy cũng có chút buồn nhưng xem ra vẫn đỡ hơn vẻ mặt van xin, lo lắng đến sắp khóc của Hồng Nguyệt.



Giang Mộ Yên chấp nhận số phận cầm sách lên, bắt đầu đọc tiếp. Có điều suy nghĩ của nàng không biết đã bay đến phương trời nào rồi.



Cứ như vậy, Giang Mộ Yên buồn chán ngồi trong phòng, Bùi Vũ Khâm và Bùi Huyền bọn họ thì lại làm công tác chuẩn bị cuối cùng để đón năm mới. Mãi đến khi mọi việc đã hoàn thành thì cũng chỉ còn một ngày là bước qua năm mới.



Buổi tối, hai người nằm trên giường, Giang Mộ Yên có vẻ bực bội “Vũ Khâm, chàng thật sự tính để một mình ta ‘nghỉ ngơi’ trong phòng đến khi sinh em bé luôn sao?”



“Làm sao vậy? Yên nhi của ta không vui sao?” Bùi Vũ Khâm nghe Giang Mộ Yên nói vậy thì dịu dàng nở nụ cười.



“Phải, ta rất không vui. Bất kể ai bị giam lỏng trong phòng như vậy hơn nửa tháng cũng vui không nổi!” Giang Mộ Yên chu miệng, gật gật đầu.



Trước giờ nàng không phản kháng, chỉ hơi bất mãn ngoài miệng thôi là vì nàng biết mình thật vất vả mới có thể mang thai, mọi người đều rất mong chờ. Nhất là Vũ Khâm và Hồng Nguyệt, hai người này còn vui đến mức không dám tin đó là thật. Dù sao chuyện nàng sẩy thai lúc trước đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng bọn họ, cho nên lần này hai người mới càng thận trọng hơn. Nàng có thể hiểu, cho nên cũng khoan dung cho mọi người thời gian để thích ứng.




Tế tổ tông xong còn phải cúng Cốc Thần* để cầu năm sau được doanh thu tốt. Sau đó là phóng sinh, tắm rửa, tiến hành một số nghi thức. Xong rồi chúng ta còn phải lì xì cho các nha hoàn, hạ nhân trong phủ để họ cũng cùng đón năm mới náo nhiệt. Cuối cùng chính là người trong toàn phủ chúng ta, bất kể là chủ tử hay hạ nhân, đều dùng bữa cơm đoàn viên hơn mười bàn ở chính sảnh. Như vậy mới xem như xong giao thừa!”



*(R: Cốc Thần: thần lúa gạo.)



“Oa, thì ra đón năm mới ở đây lại có nhiều nội dung như vậy a!”



Trong mắt Giang Mộ Yên đều là kinh ngạc cùng mới mẻ. Quả nhiên cũng là lễ mừng năm mới nhưng người xưa luôn chú ý nhiều hơn người hiện đại.



“Phu nhân, cô nói giống như năm rồi cô không có đón năm mới ở đây vậy. Năm trước không phải cô ngại mệt, ngay cả thả đèn cũng không xem đã về phòng ngủ sao?”



Hồng Nguyệt không khỏi cảm thấy khó hiểu với biểu tình khoa trương của phu nhân nhà mình. Vừa rồi lúc nghe lão gia giảng giải những chuyện phải làm vào ngày giao thừa cho phu nhân thì nàng đã cảm thấy nghi ngờ rồi.



Giọng điệu của lão gia giống như hoàn toàn xem phu nhân là một người từ bên ngoài được gả vào vậy, khiến nàng thật không hiểu. Cho dù năm rồi phu nhân có lạnh nhạt thì cũng không đến mức không biết lễ mừng năm mới là như thế nào chứ!



Nhưng bây giờ vẻ mặt và những lời nói của phu nhân lại khiến Hồng Nguyệt thật sự có cảm giác như phu nhân không phải là tiểu thư trước kia nàng hầu hạ. Bởi vì không ngờ phu nhân lại hưng phấn và hoàn toàn xa lạ với quá trình đón năm mới như vậy.



Trong lòng Hồng Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng. Ánh mắt nhìn về phía Giang Mộ Yên cũng nhịn không được mà toát lên mấy phần tìm tòi, giống như đang suy nghĩ không biết rốt cuộc phu nhân bị làm sao!



Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm bị những lời của Hồng Nguyệt dọa sợ một chút. Hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu mình đã quá sơ suất rồi. Bọn họ đã quên chuyện Giang Mộ Yên không còn là Giang Mộ Yên trước đây là bí mật chỉ có hai người biết thôi.



Cũng may người nghe là Hồng Nguyệt chứ không phải người ngoài. Nếu không, sợ lã sẽ mang đến phiền toái không nhỏ.