Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 450 : Chí tử [1]

Ngày đăng: 23:40 19/04/20


“Đại nhân, vừa rồi lúc ngài còn đang nói chuyện với Bùi lão gia thì thuộc hạ đã phái người đi hỏi rồi. Người của chúng ta hai ngày nay vì che dấu tung tích nên căn bản không hề bước ra khỏi cửa. Phu nhân Bùi gia thật sự không phải do người của chúng ta bắt.”



“Ngươi xác định?”



“Thuộc hạ vô cùng xác định!”



“Vậy bản quan cũng không quản. Nếu không phải chúng ta bắt vậy đi tìm kẻ bắt cóc đó ra cho bản quan. Vô liêm sỉ! Tức chết bản quan!”



“Đại nhân, xin thứ cho thuộc hạ nhiều lời, nhưng có lẽ nào đây là khổ nhục kế của Bùi Vũ Khâm hay không? Phỏng chừng hắn đã giấu phu nhân của mình đi, sau đó hắt chậu nước bẩn đó lên đầu chúng ta?”



“Thôi đi! Ngươi đừng tự cho mình là thông minh. Bộ dạng vừa rồi của Bùi Vũ Khâm, ngươi không thấy sao? Ánh mắt cũng đỏ lên luôn rồi, hoàn toàn chính là lục thân không nhận. Bộ dáng như vậy mà là khổ nhục kế tùy tiện là có thể giả trang ra thì chúng ta ở đây đừng có ai mong đấu thắng hắn được. Đừng dây dưa ở đây nữa, nhanh đi thăm dò cho ta!”



“Dạ, đại nhân. Thuộc hạ nói lỡ. Thuộc hạ lập tức đi ngay.”



~



Bùi Vũ Khâm vừa bước ra khỏi trang viên, hai chân hắn thiếu chút nữa đã không chống nổi sức nặng thân thể mà khuỵu xuống. Nếu không phải kịp thời đưa tay vịn lại, chắc hắn đã ngã ngồi dưới đất.



Yên nhi không có ở đây!



Từ ánh mắt của người nọ vừa rồi, hắn đã nhìn ra đáp án. Nếu Yên nhi ở đây, người nọ đã không hổn hển đến vậy. Hiển nhiên người bắt Yên nhi đi thật sự không phải bọn họ.



Vậy Yên nhi của hắn ở đâu?



Hắn là thương nhân, hơn nữa còn là thương nhân nổi tiếng nhất ở Đông Vân quốc. Nếu đã là thương nhân, khẳng định sẽ không thể nào hoàn toàn không đắc tội ai. Chỉ là người đã không tiếc mạo hiểm mà tỉ mỉ bày ra kế hoạch bắt Yên nhi này, một từ đắc tội tuyệt đối không thể nào bao quát hết. Đây là việc mà người có thù hận rất lớn với hắn mới có thể làm.




Bùi Vũ Khâm tựa hồ thật cảm thấy được an ủi mà gật đầu với Bùi Phong.



“Phong nhi, Huyền nhi, hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, đều là những người có thể tự đảm đương một phía rồi. Tuy những gì hai đứa được học còn chưa toàn diện nhưng so với ta khi gánh vác Bùi gia năm đó đã xem như trác tuyệt hơn nhiều. Cho nên ta tin tưởng con đường sau này của hai đứa sẽ dễ dàng hơn ta nhiều.”



“Thúc thúc, người trăm ngàn lần đừng nói vậy, người đây là…”



“Đừng ngắt ngang, nghe ta nói. Các ngươi yên tâm, ta không phải muốn tìm cái chết, cũng không phải đang dặn dò hậu sự. Ta chỉ là cảm thấy mệt mỏi thôi.



Bao nhiêu năm qua, ngày đêm vùi đầu vào đám sổ sách chồng chất này, ta đã xem nhẹ rất nhiều những điều tốt đẹp trong cuộc đời người. Nếu không quen biết Yên nhi, ta nghĩ mình có thể vẫn còn tiếp tục như vậy, mãi đến khi chết mới thôi.



Nhưng may mắn là cuối cùng ta lại gặp được Yên nhi. Thật ra ta đã sớm nên buông tay mấy thứ này giao cho các ngươi, nhưng dù sao cũng là cơ nghiệp tâm huyết nửa đời người một tay ta vất vả tạo dựng, trong lòng cũng có mấy phần luyến tiếc.



Giờ nghĩ lại, quả nhiên làm người không thể quá tham lam. Ta chính là quá tham, chỉ muốn sự nghiệp cùng tình yêu đều hoàn mỹ cho nên mới rơi vào cảnh này. Đúng là báo ứng.



Dạ Tập dù sao cũng đã rời khỏi Bùi gia, không xem như con cháu Bùi gia nữa. Bùi Ngu đến Trác Châu, nhưng ta cũng đã an bày cho nó rồi. Còn lại ở đây, Huyền nhi, đây là của con. Phong nhi, cái này của con. Hai phần còn lại là của hai vị tẩu tử. Đây là tất cả sản nghiệp mà Bùi gia còn giữ được. Những sản nghiệp này đều là kinh doanh ngầm, không phải chính thức. Về phần những sản nghiệp chính thức, tình huống mấy ngày nay chắc mọi người cũng thấy rồi, sợ là không thể giữ được, cho nên không cần quản chúng.



Ta chia hết sản nghiệp ngầm này thành năm phần. Bốn người ở đây mỗi người một phần, Bùi Ngu cũng có. Đều tự cất giữ cho tốt, đừng để ai biết. Cầm lấy nó rồi, mọi người tự đi đi. Rời khỏi Bùi gia, đi thật xa, đừng để ai tìm được. Thứ này có thể cho các ngươi cả đời cơm áo không lo hệt trước kia. Đương nhiên nếu có thể kinh doanh thì vẫn sẽ có được sản nghiệp giàu có ba đời.



Tình huống Bùi gia bây giờ rất xấu. Có lẽ các ngươi cũng thắc mắc vì sao ta rõ ràng biết có người đang phá rối nhưng lại không đáp trả để cứu lấy sản nghiệp nhà mình, chỉ để mặc người ta chiếm lấy, mặc người ta xác nhập?”



“Thúc thúc, vì sao?”



“Có câu ‘người sợ nổi danh, heo sợ mập’, cũng có câu ‘cây to đón gió’. Đạo lý này, các ngươi nên hiểu được. Bùi gia chúng ta dù có giàu có đến đâu đi nữa, dù có là nhà thương nhân đệ nhất thiên hạ đi nữa cũng có người không thể đắc tội. Mà hiện tại, tình huống của chúng ta chính là như vậy.”